Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Bách Hạc thôn.

Dưới ánh nắng chói chang, một nam tử mặc tấm áo lót vải thô, để lộ cánh tay đen sạm cường tráng, đang vung cuốc trong vườn trái cây.

Mồ hôi theo từng động tác thấm ra, chưa kịp nhỏ xuống đã bốc hơi, chỉ để lại vệt trắng mờ ở chân tóc.

Hắn tên Từ Phúc Quý, hồn xuyên đến nơi này đã mười hai năm.

Kiếp trước, hắn là sinh viên khoa hội họa ở Lam Tinh, trong một lần du ngoạn tại một di tích cổ, hắn không may bị tường đổ đè trúng. Khi tỉnh lại, hắn đã trở thành độc đinh của một gia đình địa chủ ở thôn trang hẻo lánh này.

Đây là một thế giới tu tiên, nơi có tiên nhân thần thông quảng đại, trường sinh bất lão.

Ban đầu, hắn cũng từng mơ tưởng đến việc tu tiên trường sinh, nhưng sau một phen dốc sức, hắn đã nhận ra hiện thực: Không có linh căn, không có đại năng nâng đỡ, ngay cả cửa tu tiên cũng không vào được.

Vì vậy, hắn từ bỏ ảo tưởng, an phận làm một tiểu địa chủ, sống cuộc đời bình lặng cũng tốt.

Đáng tiếc, sự đời không như ý muốn, cha hắn là kẻ phá gia chi tử, ham mê tửu sắc, lại nghiện thuốc phiện, sau đó còn dính vào cờ bạc.

Ruộng đất hơn năm trăm mẫu của Từ gia, chỉ còn lại tám mươi mẫu. Cả tòa nhà ba gian cũng bị bán đi để trả nợ, gia nhân tứ tán.

Không lâu sau, cha Từ Phúc Quý u uất mà chết.

Mẫu thân hắn ngược lại còn thấy đó là chuyện tốt, ít ra cũng giữ lại được chút gia sản.

May mắn thay, Phùng gia đã đính ước với Từ gia từ trước, vẫn gả Phùng Giai Trân cho Từ Phúc Quý.

Ban đầu, Từ Phúc Quý không bằng lòng với hôn sự do phụ mẫu sắp đặt, nhưng khi gặp Phùng Giai Trân, mọi sự không bằng lòng đều tan biến, chỉ còn lại mong muốn nhanh chóng thành thân.

Không vì gì khác, Phùng Giai Trân xinh đẹp lại dịu dàng, thùy mị nết na, đúng chuẩn hình mẫu người thê tử lý tưởng của hắn.

Hai người thuận lý thành chương kết hôn.

Đêm tân hôn, Từ Phúc Quý thức tỉnh không gian trong cơ thể, bên trong có một cây Bảo Thụ.

Theo thông tin đột ngột xuất hiện trong đầu hắn, Bảo Thụ này có tên là Gia Tộc Bảo Thụ, hắn là thủy tổ, cũng là người sáng lập Từ thị gia tộc.

Hậu duệ của hắn sẽ cung cấp dưỡng chất cho Bảo Thụ, dùng huyết mạch nuôi dưỡng thần thụ này, giúp nó sinh ra những công năng huyền diệu.

Vì vậy để nuôi dưỡng Gia Tộc Bảo Thụ, bốn năm sau khi thành thân, hắn đã có ba đứa hài tử.

Hai phu thê nuôi ba đứa hài tử nhỏ dại là vô cùng vất vả, trong khoảng thời gian đó, mẫu thân Từ Phúc Quý qua đời vì bệnh, hắn liền tạm hoãn kế hoạch sinh hài tử.

Vài năm sau, ba đứa trẻ lớn hơn một chút, Từ Phúc Quý lại tiếp tục đại kế sinh hài tử, sinh thêm đứa hài tử thứ tư.

Đến nay, hắn đã có bốn đứa hài tử, thê tử hắn lại đang mang thai ba tháng.

Hai ngày trước vừa mưa lớn, cỏ dại trong ruộng mọc cao hơn một thước.

Cuốc trong tay Từ Phúc Quý vung lên thoăn thoắt, mỗi lần hạ xuống đều chặt đứt cả đám cỏ tận gốc. Nhiều năm làm ruộng đã rèn cho hắn thành một tay lão luyện, mọi việc đồng áng đều thành thạo.

"Huu..."

Hắn thở ra một hơi, đặt cuốc xuống, bắt đầu lựa chọn trong đám cỏ những loại có thể làm thức ăn cho heo. Có một số loại cỏ non mọng nước, rất thích hợp làm thức ăn cho gia súc.

Cỏ dại chất đầy giỏ tre, hắn dùng tay ấn chặt, cố gắng nhét thêm được chút nào hay chút ấy.

Cứ như vậy, vừa nhổ cỏ vừa gom cỏ, hắn bận rộn suốt nửa ngày.

Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, Từ Phúc Quý mới dừng tay, ngẩng đầu nhìn sắc trời.

"Hôm nay là ngày Tiểu Vân tròn ba tuổi, nên về thôi."

Thông thường, hắn không bao giờ về nhà trước khi trời tối, hôm nay là ngoại lệ.

"Này, Đại Ngưu! Về nhà thôi!"

Hắn gọi với thiếu niên đang nằm bò trên ruộng xa xa, rồi vác giỏ tre đầy cỏ lên vai. Chiếc giỏ nặng trĩu ba bốn mươi cân khiến thân hình hắn hơi cúi về phía trước.

"Ta biết rồi, cha."

Thiếu niên bật dậy, đáp lời trong trẻo, tiện tay cầm lấy chiếc giỏ tre nhỏ bên cạnh đeo lên vai.

Hắn tên là Từ Hiếu Ngưu, trưởng tử của Từ Phúc Quý, năm nay mười tuổi. Ở tuổi này, hắn đã có thể giúp gia đình làm những việc nhẹ nhàng.

Hắn bám sát theo sau Từ Phúc Quý, học theo dáng vẻ của cha hơi khom người, bước chân thoăn thoắt vượt qua từng luống cày hướng về nhà.

Cánh đồng mênh mông trải dài từ đông sang tây chính là tám mươi mẫu ruộng nhà hắn.

Ba mươi mẫu vườn cây ăn trái, trồng lê, hạnh và táo. Ba mươi mẫu lúa mì và lúa nước, còn có hai mươi mẫu ruộng dược.

Nhờ vào những mảnh ruộng này mà Từ Phúc Quý mới có thể nuôi sống cả gia đình đông người.

"Năm nay được mùa rồi."

Nhìn vườn cây lê, hạnh nở hoa trắng xóa, những ruộng lúa mì xanh mướt, tuy mệt mỏi nhưng trong lòng hắn lại tràn ngập vui sướng.

Phía đông cuối cánh đồng là một tòa nhà bốn gian độc lập.

Đó là ngôi nhà cũ của gia gia Từ Phúc Quý, sau khi cha hắn thua sạch cả tòa nhà ba gian, Từ gia đã sửa sang lại ngôi nhà cũ này và chuyển đến ở.

Ngôi nhà tuy cũ kỹ nhưng rộng rãi, nhiều phòng.

Hai phụ tử về đến nhà, đẩy cửa bước vào. Vòng sắt trên cửa phát ra tiếng kim loại va chạm lanh lảnh.

Phía bắc căn nhà chính, Phùng Giai Trân đang ngồi trên ghế khâu đế giày, bụng hơi nhô lên.

Nghe thấy tiếng động ở cổng, nàng đặt đồ xuống, đi ra đón: "Phu quân vất vả rồi, mau đặt giỏ xuống. Đại Ngưu hôm nay ngoan lắm, đã giúp cha làm việc ngoài đồng cả buổi."

Từ Hiếu Ngưu hơi ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý: "Ta bắt được rất nhiều châu chấu và dế, ta sẽ đi cho gà ăn."

Nói xong, hắn đeo chiếc giỏ tre nhỏ đựng đầy cỏ và côn trùng đi về phía chuồng gà.

Từ Phúc Quý đặt giỏ tre xuống, nhìn thê tử xinh đẹp với ánh mắt đầy yêu thương.

Kết hôn mười một năm, Phùng Giai Trân đã sinh cho hắn bốn đứa hài tử, lại đang mang thai đứa thứ năm, nàng vất vả chịu đựng mà chưa từng oán than.

Nàng xuất thân là tiểu thư con nhà buôn bán trong thành, từ nhỏ cơm bưng nước rót, có người hầu hạ, vậy mà sau khi lấy hắn, việc nhà việc cửa đều thành thạo.

"Hôm nay Tiểu Vân ba tuổi, chúng ta làm thịt một con gà ăn mừng. Nàng hãy nghỉ ngơi dưỡng thai, đừng bận tâm nữa."

Từ Phúc Quý nói rồi xoa nhẹ lên bụng nàng, hôn lên má nàng một cái.

"Ghét quá, cũng không sợ hài tử nhìn thấy..."

Nghe thấy giọng nói nũng nịu của thê tử sau lưng, hắn xách giỏ tre đi về phía chuồng heo.

Hai dãy nhà ngang hai bên cổng chính, hắn đã sửa thành chuồng gà và chuồng heo. Nhà đông người ăn nhiều, hắn phải tìm mọi cách để cải thiện sinh hoạt cho gia đình.

Trong chuồng heo chỉ có một con heo con, đang đói kêu eng éc.

Hắn nhấc giỏ tre lên, đổ cả giỏ cỏ non vào chuồng heo, nhìn heo con ăn ngon lành, trong lòng hắn cũng thấy vui lây.

Cho heo ăn xong, hắn đi sang chuồng gà bên cạnh.

Trong chuồng, mấy chiếc lồng gà đơn sơ làm bằng tre và gỗ đựng hơn chục con gà, trong đó có một con gà trống, còn lại đều là gà mái.

Chúng đang tranh nhau ăn cỏ và châu chấu mà Từ Hiếu Ngưu vừa đổ vào.

Từ Phúc Quý mở cửa lồng, nhanh tay bắt lấy một con gà mái: "Đại Ngưu, lần trước hình như nó mổ ngươi phải không?"

"Đúng là nó, chính là nó."

Lần trước Từ Hiếu Ngưu cho gà ăn bị nó mổ một miếng đau điếng, hắn vẫn nhớ rõ màu lông của nó.

"Vậy thì nó không trách được ai, hôm nay cha trả thù cho ngươi."

Từ Phúc Quý đóng cửa lồng, xách cánh con gà mái đi về phía bếp.

Thấy cha chuẩn bị làm thịt gà, nước miếng Từ Hiếu Ngưu như sắp nhỏ ra. Hắn mười tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, mà nhà hắn trừ những ngày lễ tết thì hiếm khi được ăn thịt.

Trong bếp.

Từ Phúc Quý làm thịt gà, nhúng nước sôi vặt lông, mổ bụng moi nội tạng...một loạt động tác rất thuần thục.

Ngày thường Phùng Giai Trân nấu ăn, nhưng tay nghề nấu nướng của Từ Phúc Quý cũng không tệ.

Hắn ninh gà, luộc mấy quả trứng, nấu cháo, hâm nóng bánh bao, chuẩn bị thêm hai món rau. Chỉ cần đợi nửa canh giờ nữa cho gà chín nhừ, cả nhà có thể ăn đại tiệc rồi.

"Ơ, Tam Cẩu đâu? Đại Ngưu, ngươi đi gọi tiểu đệ ngươi về ăn cơm."

Tam tử của Từ Phúc Quý tên là Từ Hiếu Cẩu.

Trong thôn rất hay đặt tên kiểu này, có câu tên xấu dễ nuôi, vì vậy Từ Hiếu Cẩu có tên gọi ở nhà là Tam Cẩu, Cẩu Tử.

Từ Hiếu Cẩu bảy tuổi, suốt ngày chạy nhảy bên ngoài, đến khi bụng đói meo mới chịu về nhà.

Chưa kịp để Từ Hiếu Ngưu bước ra khỏi cửa, thì đã thấy tam đệ lén lút quay trở về. Áo hắn vén lên, dùng để đựng đồ.

"Tam đệ, ngươi làm gì đấy?"

Từ Hiếu Cẩu buông áo xuống, trong tay cầm lấy một cái bánh bao hoa to tướng.

Chiếc bánh bao hoa được phủ một lớp đường màu sắc sặc sỡ, hình dáng như một bông hoa nở rộ, trên đó còn điểm xuyết vài quả táo tàu và nho khô.

Do bánh bao quá to, Từ Hiếu Cẩu gần như không cầm nổi: "Đại ca, ngươi giúp ta cầm lấy, nặng quá."

Từ Hiếu Ngưu đưa tay nhận lấy, thắc mắc: "Ngươi lấy ở đâu ra vậy?"

"Nhà người ta đang bày tiệc, ta chưa từng thấy cái bánh bao nào đẹp như vậy, nhân lúc không có ai chú ý liền lấy về. Hì hì, Ta giỏi không?"

Từ Hiếu Cẩu thành thật khai báo, giọng nói đầy vẻ đắc ý.

"Cái gì?"

Từ Hiếu Ngưu biết chuyện gì xảy ra, không nói hai lời liền quay người hét lớn: "Nương, nương ơi! Tam đệ lại đi ăn trộm rồi!"

Phùng Giai Trân nghe tiếng gọi, tức giận bước ra khỏi phòng, nhìn thấy cái bánh bao hoa sặc sỡ, sắc mặt sa sầm.

Nhà nàng tuy không giàu có, nhưng tám mươi mẫu ruộng cũng được coi là khá giả trong thôn, sao lại nuôi dạy ra đứa hài tử có tật ăn cắp vặt?

Nàng vớ lấy cây chổi dựa tường, chuẩn bị thi hành gia pháp.

Thấy mẫu thân hùng hổ xông đến, Từ Hiếu Cẩu sợ đến mức chân run lẩy bẩy, miệng lắp bắp: "Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của Tứ đệ, cái bánh, bánh bao hoa này là để tặng hắn."

Nói xong hắn quay đầu bỏ chạy, hai chân chạy thoăn thoắt.

Với tình trạng đang mang thai, Phùng Giai Trân không thể nào đuổi kịp Từ Hiếu Cẩu bảy tuổi.

Kết quả, Từ Hiếu Cẩu vừa quay đầu lại đã đâm sầm vào ngực Từ Phúc Quý, hắn chỉ cảm thấy cổ áo bị túm chặt.

“Tiểu tử này lại làm sao nữa rồi?"

Từ Phúc Quý mỉm cười hỏi.

"Nó ăn trộm bánh bao hoa nhà người ta."

"Vậy thì phải dạy dỗ."

Từ Phúc Quý nhét Từ Hiếu Cẩu vào tay Phùng Giai Trân.

Hắn phụ trách việc đồng áng, Phùng Giai Trân phụ trách dạy dỗ con cái học hành, dạy hài tử nên người. Trừ những chuyện lớn, còn lại hắn không can thiệp vào việc nàng dạy hài tử.

Chỉ thấy cây chổi trong tay Phùng Giai Trân giáng xuống mông Từ Hiếu Cẩu, đánh cho hắn khóc lóc om sòm, kêu đau không ngừng, chẳng mấy chốc nước mắt nước mũi giàn giụa.

"Xem có chừa được tật xấu không, vào nhà chính quỳ úp mặt vào tường, học thuộc lòng hai mươi lần Bách Gia Tính, chưa học xong thì không được ăn cơm."

Từ Hiếu Cẩu vừa sụt sịt vừa khóc lóc đáp: "Vâng."

"Cái bánh bao hoa này là nhà ai vậy?"

Phùng Giai Trân định đem trả lại.

"Hôm nay chỉ có nhà Lưu đại đang bày tiệc, là mừng thọ sáu mươi tuổi của Lưu lão gia. Cái bánh bao hoa này đã bị Tam Cẩu làm bẩn rồi, trả lại lại sợ người ta chê."

Ruộng đất mà cha Từ Phúc Quý bán đi, phần lớn đều bị Lưu gia mua lại, cả tòa nhà ba gian kia cũng vậy.

Bây giờ, Lưu gia là đại địa chủ của Bách Hạc thôn, sở hữu tới tám trăm mẫu ruộng, người ta gọi là Lưu đại hộ.

Phùng Giai Trân nghĩ lại, trả bánh bao hoa về chắc chắn sẽ bị người ta nói sau lưng, liền lấy từ trong phòng ngủ ra một túi đồng đưa cho Từ Phúc Quý: "Ngươi mang đến Lưu gia mừng thọ đi."

"Được."

Từ Phúc Quý không thích chiếm tiện nghi của người khác, số tiền này coi như mua bánh bao hoa vậy.

Hắn đến Lưu gia, thấy tiệc mừng thọ đang rất náo nhiệt, trên sân khấu hát đang diễn tuồng, dân làng vây quanh xem.

Hắn tìm đến bàn lễ, đặt năm mươi đồng tiền mừng, ghi lại tên mình. Sau đó không nán lại xem náo nhiệt mà vội vàng trở về nhà.

Hắn bước vào nhà chính, thấy Từ Hiếu Cẩu đang úp mặt vào tường, lắp bắp đọc "Bách Gia Tính".

"Hiếu trung lễ nghĩa, nhân huệ hiền lương..."

Bộ Bách Gia Tín này là do Từ Phúc Quý biên soạn, cũng là thứ tự bối của Từ gia sau này. Chữ Hiếu trong tên Từ Hiếu Ngưu, Từ Hiếu Cẩu chính là chữ cái đầu tiên.

"Trào khí bồng bột, bột, bột..."

"Môn đệ hưng thịnh!"

Phùng Giai Trân thấy Từ Hiếu Cẩu lại ngắc ngứ, liền nhắc nhở.

"Môn, môn đệ hưng thịnh, vĩnh thế thái bình..."

"Nhị Hà và Tiểu Vân đâu rồi?"

Từ Phúc Quý không thấy Từ Hiếu Hà và Từ Hiếu Vân ba tuổi đâu cả.

"Đang chơi ở sân sau, ngươi gọi chúng vào rửa mặt ăn cơm đi."

"Được, gà hầm chắc cũng được rồi."

Từ Phúc Quý vừa nói vừa đi ra sân sau, thấy Từ Hiếu Vân đang bò lê la khắp nơi, Từ Hiếu Hà đi theo sau để đề phòng đệ đệ bị ngã.

Từ Hiếu Hà là nhị nữ, chín tuổi, ngày thường ở nhà giúp Phùng Giai Trân chăm sóc tiểu đệ.

Từ Hiếu Vân ba tuổi đang ở cái tuổi nghịch ngợm, bò lê la khắp nơi.

"Cha, cha..."

Thấy Từ Phúc Quý, Từ Hiếu Vân bò dậy, dang hai tay loạng choạng chạy về phía cha.

Thấy hài tử sắp ngã, Từ Phúc Quý vội vàng đỡ lấy, bế hài tử lên.

"Nhị Hà, ngươi đi rửa mặt đi, chuẩn bị ăn cơm, có gà hầm đấy."

"Gà hầm?"

Khuôn mặt mệt mỏi của Từ Hiếu Hà khi nghe thấy gà hầm liền sáng bừng lên, vội vàng chạy đi rửa mặt.

"Tiểu Vân, đi nào, cha dẫn ngươi làm một việc quan trọng."

Từ Phúc Quý bế Từ Hiếu Vân vào phòng ngủ ở dãy nhà phía đông, đóng cửa lại.

Gia Tộc Bảo Thụ trong không gian cơ thể hắn tuy lấy khí tức huyết mạch của tôn tử làm dưỡng chất, nhưng có một hạn chế: Phải đủ ba tuổi mới có thể cung cấp khí huyết.

Hắn không hiểu tại sao, thông tin này xuất hiện trong đầu hắn cùng lúc với việc thức tỉnh không gian trong cơ thể.

"Ngoan nào, đừng cử động."

Hắn đặt Từ Hiếu Vân lên giường, đặt lòng bàn tay phải lên đỉnh đầu hài tử, khẽ niệm: "Tứ tử của ta, Từ Hiếu Vân, hôm nay tròn ba tuổi! Nguyện nó bình an lớn lên, vạn sự như ý, cả đời không bệnh không tật."

Dứt lời, một luồng khí yếu ớt từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Từ Hiếu Vân bay ra, chui vào cơ thể Từ Phúc Quý rồi biến mất.

Từ Phúc Quý nhìn thấy Bảo Thụ trong không gian cơ thể sau khi hấp thụ luồng khí này liền biến đổi.

Trên đỉnh cây Bảo Thụ cao ba mét mọc ra một cành cây nhỏ màu xanh ngọc dài ba mươi phân, trên cành cây nhú ra những chồi non.

Đồng thời, quả màu xanh duy nhất trên đỉnh Bảo Thụ bắt đầu lớn lên, đến khi to bằng nắm tay thì dừng lại, xanh mướt tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

"Cuối cùng cũng chín rồi!" Từ Phúc Quý vô cùng vui mừng.

Vì quả này mà hắn đã chờ đợi bảy năm.

Nói về Bảo Thụ, khi hắn thức tỉnh không gian trong cơ thể thì vừa mới thành thân, lúc hắn mười chín tuổi, khi đó Bảo Thụ chỉ là một cây nhỏ mảnh mai cao một mét chín, không một chiếc lá.

Sau đó, Bảo Thụ mỗi năm cao thêm mười phân, đến năm nay vừa đúng ba mét.

Năm đó, khi trưởng tử Từ Hiếu Ngưu tròn ba tuổi, hắn lần đầu tiên dùng huyết mạch của nhi tử nuôi dưỡng Bảo Thụ, khiến trên đỉnh Bảo Thụ mọc ra một cành cây, đồng thời kết ra một quả nhỏ bằng trứng cút.

Đến khi nhị nữ Từ Hiếu Hà ba tuổi, hắn lần thứ hai dùng huyết mạch của nữ nhi nuôi dưỡng Bảo Thụ, trên đỉnh Bảo Thụ lại mọc ra một cành cây nữa, quả nhỏ kia lớn lên bằng quả trứng gà.

Đến lượt tam tử Từ Hiếu Cẩu cũng vậy, quả nhỏ lại lớn hơn một chút, nhưng vẫn chưa chín.

Từ khi quả nhỏ xuất hiện đến nay đã bảy năm, cuối cùng hắn cũng đợi được đến ngày quả chín.

Chương sau