Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Lúc Từ Hiếu Cẩu về đến nhà, Từ Phúc Quý và Từ Hiếu Ngưu cũng vừa từ ruộng trở về.

Giai Trân và Từ Hiếu Hà đã chuẩn bị xong bữa tối.

"Đủ mặt rồi, ăn cơm thôi!"

Hôm nay là ngày cải thiện bữa ăn của Từ gia, Từ Phúc Quý hô to một tiếng, lũ trẻ nhanh nhẹn bưng thức ăn từ bếp lên bàn ở nhà chính.

Vẫn là chiếc bàn bát tiên cũ kỹ ấy, vì dùng lâu năm nên lớp sơn đã bị mòn hết, để lộ ra màu gỗ mộc mạc.

Hôm nay có thịt kho tàu thơm phức, móng giò hầm và một nồi canh cá nấu với con cá trắm cỏ nặng ba cân, thịt cá trắng nõn.

"Từ từ thôi, không cần tranh."

Từ Hiếu Vân mười một tuổi và Từ Hiếu An tám tuổi ăn như hổ đói, sợ chậm một chút là không được no.

"Ăn từ tốn nào."

"Đâu có người ngoài đâu."

Từ Hiếu Vân vừa nhai thịt kho tàu và bánh bao, vừa lẩm bẩm.

"Trước mặt người nhà cũng phải giữ lễ phép, còn như vậy nữa là phạt đứng đấy."

Giai Trân trừng mắt nhìn Từ Hiếu Vân, thấy nhi tử đã sửa lại dáng vẻ ăn uống mới thôi.

"Nương, tại nương nấu ăn ngon quá mà." Hiển nhiên Từ Hiếu An khéo ăn nói hơn.

Cả nhà bảy người vui vẻ, hòa thuận, không khí náo nhiệt.

Từ Hiếu Cẩu nhìn quần áo vá víu của tứ đệ và ngũ đệ, thầm cảm thán: Tuy nhà hắn ăn uống không hề keo kiệt, thỉnh thoảng lại cải thiện bữa ăn, nhưng những thứ khác thì lại quá tiết kiệm.

Hắn biết rõ nguyên nhân là do hắn luyện võ, mọi chi tiêu dư thừa trong nhà đều dồn vào cho hắn.

Hắn tự nhủ, nhất định phải chăm chỉ luyện võ, đạt được thành tựu, không phụ công phụ mẫu đã đầu tư cho hắn nhiều như vậy.

Ăn tối xong.

Từ Hiếu Ngưu lấy một cái bát sành cũ kỹ, múc thức ăn thừa trên bàn vào.

Hắn bưng bát sành ra khỏi sân, đi về phía sau nhà ở cạnh ruộng.

Ở đó có một cái ổ chó bằng bùn.

"Đại Hắc?"

Không thấy Đại Hắc trong ổ, hắn liền hướng về phía ruộng gọi to hai tiếng Đại Hắc.

"Gâu gâu!"

Tiếng chó sủa đáp lại từ xa, rồi mỗi lúc một gần hơn, Đại Hắc xuất hiện. Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, nó chạy nhanh như một cái bóng.

"Gâu gâu."

Đại Hắc chạy đến bên cạnh Từ Hiếu Ngưu, vẫy đuôi không ngừng, chạy quanh chân hắn, dụi đầu vào chân, tỏ vẻ thân thiết.

Thân hình nó thon dài rắn chắc, bộ lông ngắn màu đen bóng mượt, khung xương to lớn, vai cao đến ngang eo Từ Hiếu Ngưu.

"Hôm nay ăn nhiều lắm đấy, có cả móng giò, thịt cá nữa, mau ăn đi." Từ Hiếu Ngưu đặt bát sành xuống đất.

"Gâu."

Đại Hắc cúi đầu ăn nhanh, rồi lại nhảy lên nhảy xuống quanh Từ Hiếu Ngưu đòi chơi đùa.

"Dừng lại, ngồi xuống, lăn, nằm xuống… Nào, chạy theo ta."

Từ Hiếu Ngưu và Đại Hắc chơi đùa vui vẻ.

Đại Hắc được Từ Hiếu Ngưu và cha hắn nhặt về khi lên núi săn bắn vào mùa thu ba năm trước.

Hôm đó hai người may mắn săn được hai con chim trĩ, trên đường về từ Bách Hác Sơn thì phát hiện ra Đại Hắc.

Lúc đó Đại Hắc chỉ nhỏ bằng bàn tay, mắt còn chưa mở, thoi thóp trông như sắp chết.

Từ Hiếu Ngưu mang nó về nhà, cho nó ăn cháo và nước thịt, cứu sống nó. Ban đầu Giai Trân không đồng ý, nhà nàng không dư dả gì mà nuôi thêm một con chó.

Nhưng vì hắn tha thiết cầu xin, phụ mẫu hắn cuối cùng cũng đồng ý cho hắn nuôi.

Đại Hắc lớn rất nhanh, chỉ trong hai năm đã từ một con chó nhỏ bằng bàn tay trở thành một con chó săn hung dữ.

Từ Hiếu Ngưu không biết nó thuộc giống gì, có người nói là chó hoang trên núi, cũng có người nói là chó săn chuyên nghiệp.

Quả thực Đại Hắc khác với những con chó nhà bình thường, bốn chiếc răng nanh của nó rất dài và sắc nhọn, chạy nhanh hơn chó nhà rất nhiều. Nó cũng thông minh hơn chó nhà, có thể hiểu được những mệnh lệnh đơn giản.

Sau khi lớn lên, việc nuôi nấng nó cũng không tốn kém, nó tự đi bắt chuột đồng và thỏ rừng ngoài ruộng.

Điều quan trọng hơn nữa: Đại Hắc có thể canh giữ ruộng vườn.

Đây là lý do chính khiến Từ Phúc Quý đồng ý cho nuôi Đại Hắc, ruộng vườn nhà hắn cần được canh giữ, đặc biệt là ruộng dược liệu quý giá.

Vì vậy, ổ chó của Đại Hắc nằm ngay cạnh ruộng nhà họ Từ, thường ngày nó được thả rông.

Có Đại Hắc, Từ Phúc Quý không còn lo lắng về việc lợn rừng đêm xuống kiếm ăn nữa, cũng không phải lo lắng khi vườn trái cây đến mùa thu hoạch sẽ có người hái trộm hoặc trộm dược liệu.

Sáng sớm hôm sau, tại vườn trái cây nhà họ Từ.

Còn khoảng một tháng nữa mới đến mùa thu hoạch lê và hạnh, trên cây đã treo đầy quả lớn quả nhỏ, hương thơm thoang thoảng trong không khí.

Từ Phúc Quý đang luyện Thung Công, hắn đã luyện đến tầng thứ hai, đả thông năm kinh mạch chính, sắp đả thông kinh mạch thứ sáu, đã mở được chín mươi khiếu huyệt quan trọng.

Bên cạnh hắn còn có hai người đang luyện Thung Công, trưởng tử Từ Hiếu Ngưu và nhi tử thứ tư Từ Hiếu Vân.

Từ Hiếu Ngưu mười tám tuổi, đang ở giai đoạn đỉnh cao của việc luyện võ, sắp luyện xong tầng thứ hai của Thung Công. Hắn đã đả thông toàn bộ bảy kinh mạch chính, chỉ còn hai khiếu huyệt nữa là mở đủ một trăm lẻ tám khiếu huyệt quan trọng.

Xét về sức mạnh, năm ngoái hắn đã vượt qua cha mình.

Từ Hiếu Vân bắt đầu học Thung Công từ đầu xuân năm ngoái, đến nay đã hơn một năm.

Hắn luyện hai lần Thung Công rồi dừng lại, thấy cha và đại ca vẫn đang miệt mài luyện tập, hắn ngáp một cái rồi lại tiếp tục. Động tác Thung Công của hắn trông có vẻ yếu ớt, cảm giác ấm áp trong cơ thể cũng rất mờ nhạt.

Luyện thêm một lần nữa, Từ Hiếu Vân cảm thấy hơi mệt, bèn duỗi lưng một cái.

Ngồi ngẩn ngơ một lúc, thấy cha và đại ca vẫn chưa dừng lại, hắn lại tiếp tục luyện tập.

Thật ra hắn không thích luyện Thung Công, chỉ là bị cha ép buộc mà thôi. Hắn không hiểu tại sao ngày nào cũng phải dậy sớm luyện tập, luyện giỏi như vậy để làm gì, để đánh nhau với người khác sao?

Nhưng cha hắ lại dặn không được đánh nhau, không được gây chuyện.

Từ Phúc Quý luyện năm lần Thung Công rồi dừng lại, hắn nhìn Từ Hiếu Vân ở đằng xa, thấy động tác Thung Công của hắn không vững, chỉ biết lắc đầu thở dài.

Hắn đã dạy Từ Hiếu Vân rất nhiều lần, nhưng tiểu tử này không để tâm, hắn cũng không biết làm thế nào.

Nhớ lại lúc hắn muốn chọn Từ Hiếu Ngưu và Từ Hiếu Cẩu đi luyện võ, cả hai đều rất hăng hái, cuối cùng Từ Hiếu Ngưu đã chủ động từ bỏ để ở nhà phụ giúp gia đình.

Bây giờ hắn chủ động dạy Từ Hiếu Vân, nhưng nhi tử lại không muốn học.

Từ Phúc Quý chỉ còn biết than thở: Chí hướng mỗi người mỗi khác, số phận đã định sẵn.

Hắn biết Từ Hiếu Vân không phải là không nghe lời, mà chỉ là không hứng thú với việc luyện võ. So với các huynh tỷ, Từ Hiếu Vân biết chữ nhiều nhất và thích đọc sách nhất.

Một lát sau, Từ Hiếu Ngưu luyện xong Thung Công, thấy tứ đệ vẫn chưa xong, bèn chào Từ Phúc Quý: "Cha, ta đi trước đây."

Rồi Từ Hiếu Ngưu đi ra ngoài quản lý ba mươi mẫu ruộng thuê.

Không lâu sau, Từ Hiếu Vân cũng luyện xong bốn lượt Thung Công, thấy cha và đại ca đều đã kết thúc, hắn quyết định lười biếng, luyện ít đi một lần: "Cha, hôm nay ta làm gì?"

"Ngươi đi xem ruộng dược liệu, kiểm tra xem có sâu bệnh gì không."

"Vâng."

Từ Hiếu Vân đi về phía ruộng dược liệu.

Khả năng làm ruộng của hắn kém đại ca một chút, hắn đã giúp cha làm ruộng hơn một năm mà vẫn chưa thành thạo.

Từ Phúc Quý nhổ cỏ, vun gốc cây trong vườn trái cây, năm nay thời tiết thuận lợi, chắc sẽ được mùa.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến trưa, hắn nên về nhà ăn cơm.

Đúng lúc này, có tiếng chó sủa ở đằng xa, đó là tiếng của Đại Hắc.

Từ Phúc Quý đi ra khỏi vườn trái cây, thấy một bóng người đang lấp ló bên ruộng lúa mì, Đại Hắc đang sủa inh ỏi về phía hắn.