Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Từ Hiếu Ngưu đã sớm để ý đến Tô Cẩm Thư đang lén lút nhìn trộm mình, hắn vẫn luôn dùng khóe mắt quan sát nàng, đề phòng nàng thừa dịp hắn không chú ý mà trộm lê.
Nghe Tô Cẩm Thư gọi tiểu ca, hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đi đến hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Tiểu ca, ta từ Vân Biên quận chạy nạn đến đây, trên đường không may bị lạc mất người nhà. Xin hỏi đây là nơi nào vậy?"
Tô Cẩm Thư nói với giọng dịu dàng, ánh mắt e dè liếc nhìn thân hình vạm vỡ của Từ Hiếu Ngưu, rồi lại thẹn thùng nhìn đi chỗ khác.
"Đây là Bách Hác thôn."
Từ Hiếu Ngưu nói xong lại bổ sung thêm: “Bách Hác thôn, Đồng Cổ huyện."
Tô Cẩm Thư nuốt nước bọt, nhìn mấy cây lê trước mặt: "Tiểu ca, ta lang thang đói khát suốt dọc đường, tiền bạc đều đã tiêu hết rồi, cho ta một quả lê được không?"
Từ Hiếu Ngưu không đáp, quay người hái quả lê to nhất trên cây xuống, đưa cho nàng.
Hắn không phải người tâm địa sắt đá, thấy môi nàng khô nứt nẻ, không đành lòng từ chối.
"Đa tạ."
Tô Cẩm Thư nhận lấy quả lê bằng hai tay, vui vẻ nói lời cảm tạ, rồi cắn một miếng to.
"Lê nhà ngươi ngon thật đấy."
Tô Cẩm Thư cười tít mắt, vừa ăn vừa nói chuyện với Từ Hiếu Ngưu, vẻ mặt đầy cảm kích.
"Tiểu ca, ta tên là Tô Cẩm Thư, còn ngươi?"
"Từ Hiếu Ngưu."
"Đã thành thân chưa?"
"Chưa."
"Thân hình ngươi thật cường tráng, có phải đã luyện võ không?"
"Không."
Bị ánh mắt lúng liếng của Tô Cẩm Thư nhìn, Từ Hiếu Ngưu cảm thấy không được tự nhiên, bèn mặc áo khoác ngoài đang treo trên cành cây vào.
Tô Cẩm Thư thầm nghĩ, nam nhân trẻ trước mặt chắc hẳn là con nhà nông giàu có, tính tình thật thà, chất phác, lại không giỏi ăn nói. Với kinh nghiệm và bản lĩnh của nàng, nắm được nam nhân này dễ như trở bàn tay.
Tên thật của nàng không phải là Tô Cẩm Thư mà là Hoàng Thúy Thúy, trước khi bị bán vào thanh lâu, nàng tên là Hoàng Thúy Thúy, sau đó đã đổi vài lần nghệ danh.
Ở Lam Đình huyện, Vân Biên quận, nàng là hồng quan nhân nổi tiếng của Đào Hoa phường, vừa bán nghệ vừa bán thân.
Nàng bị bán vào Đào Hoa phường từ năm mười hai tuổi, học cầm kỳ thi họa, đọc thơ phú, vài năm sau nhờ nhan sắc xinh đẹp và tài ăn nói khéo léo, nàng trở thành kỹ nữ nổi tiếng nhất.
Ở chốn thanh lâu long ngư hỗn tạp đó, nếu không có chút mưu mẹo và thủ đoạn thì làm sao có thể leo lên đầu người khác được.
Nàng cứ ngỡ cả đời này sẽ bị giam cầm trong thanh lâu cho đến khi tàn phai nhan sắc, không còn tiếp khách được nữa thì bị đuổi đi, tìm một nơi nào đó để sống qua ngày. Không ngờ chiến tranh đột nhiên bùng nổ, lan đến tận Lam Đình huyện.
Các tiên nhân giao đấu trên không trung, chỉ một chút dư ba của thuật pháp cũng đủ để phá hủy nhà cửa. Dân chúng Lam Đình huyện vì mạng sống, đều bỏ quê hương mà chạy nạn tứ phía.
Nàng nhân lúc hỗn loạn mà trốn thoát, giả danh thành Tô Cẩm Thư, mong muốn có một cuộc sống mới.
Nàng còn rất trẻ, đây là cơ hội để nàng làm lại cuộc đời. Để có một cuộc sống an ổn, cũng để tránh bị người khác nhận ra, nàng đã đi bộ suốt nửa năm, từ Vân Biên quận đến Thanh Hà quận, rồi đến Viên Lê quận, vượt qua hàng ngàn dặm để đến Đồng Cổ huyện hẻo lánh này.
"Tiểu ca, đây là ruộng của nhà ngươi sao?" Tô Cẩm Thư thăm dò hỏi.
Nàng không thiếu tiền, trong túi áo có giấu trang sức do khách ban thưởng, trong túi áo còn có ngân phiếu trị giá hàng trăm lượng bạc. Nàng cố tình ăn mặc rách rưới để tránh bị cướp, nếu không với nhan sắc của nàng, không thể nào đi đến được đây.
Nhưng nàng không muốn tìm một gia đình nghèo khổ để sống cuộc sống cơ cực, tốt nhất là gia đình có chút quyền thế.
"Không phải, ta thuê ruộng này." Từ Hiếu Ngưu thành thật đáp.
Thuê ruộng? Là tá điền sao?
Ấn tượng tốt đẹp của Tô Cẩm Thư về Từ Hiếu Ngưu giảm đi đáng kể, nàng lại hỏi: "Vậy nhà ngươi có mấy người? Có ai cùng ngươi đi thuê ruộng không?"
Từ Hiếu Ngưu tuy thật thà, nhưng không hề ngốc.
Hỏi những câu đơn giản thì hắn sẽ trả lời, nhưng hỏi về gia đình hắn thì hắn sẽ đề phòng.
"Trễ rồi, ta còn phải làm việc. Ngươi nếu chưa no, ta cho ngươi thêm một quả."
Từ Hiếu Ngưu hái thêm một quả lê đưa cho Tô Cẩm Thư, rồi quay người đi làm việc.
"Tiểu ca, ta còn muốn hỏi thêm vài chuyện nữa…"
Thấy đối phương không để ý đến mình, Tô Cẩm Thư đành phải bỏ đi.
Nàng cảm thấy khó hiểu, lại có nam nhân không muốn nói chuyện với nàng sao? Nàng vừa nãy đã dùng hết mị lực, còn cố tình giả vờ nóng nực mà hé mở vạt áo, để lộ ra làn da trắng nõn.
"Đúng là đồ ngốc, chắc chắn là chưa từng nếm mùi đời, không hiểu được sự quyến rũ của ta…"
Nàng nghĩ thầm, rồi đi tìm mục tiêu khác.
"Sao Tú Liên lâu vậy rồi vẫn chưa đến nhỉ?"
Sau khi Tô Cẩm Thư rời đi, Từ Hiếu Ngưu nghĩ đến Trần Tú Liên.
Trước đây Trần Tú Liên gần như ngày nào cũng đến, mang cho hắn nước mật ong hoặc hoa quả, rồi trò chuyện một lúc.
Nhưng từ khi nàng đánh rơi túi nước mười mấy ngày trước thì không đến nữa.
Từ Hiếu Ngưu muốn đi tìm Trần Tú Liên, nhưng nghĩ đến vẻ mặt của cha nàng, Trần Ba Kim kia, hắn lại chùn bước không dám đi.
Danh tiếng Trần bát quái vang xa khắp Bách Hác thôn, cũng là nhân vật có thể dọa trẻ con nín khóc.
Hơn nữa Trần Ba Kim không đồng ý chuyện của nữ nhi mình qua lại với Từ Hiếu Ngưu, đã mắng Từ Hiếu Ngưu rất nhiều lần.
"Haiz, nếu cha nàng không đồng ý thì cứ nói thẳng ra, đừng làm lỡ dở nàng ta." Từ Hiếu Ngưu bất lực.
Cha hắn không cho hắn ở rể, hắn nhất định phải nghe lời cha.
Làm xong việc, hắn vác một sọt lê về nhà, những quả lê này đều là lê hỏng hoặc bị sâu, vừa vặn mang về cho lợn và gà ăn.
Trên đường về nhà, hắn thấy một đám thiếu niên đang tụ tập dưới gốc cây đại thụ ven đường.
Đến gần thì thấy một lão giả quần áo rách rưới đang ngồi dựa vào gốc cây, kể chuyện cho lũ trẻ nghe.
"Tên Tiên nhân đó chỉ cần một ngón tay, thanh kiếm bay vèo ra xa hai dặm, chém bay đầu tên kia, máu phun cao nửa trượng, thân thể vẫn còn cử động được đấy. May mà ta chạy nhanh, nếu không cũng mất mạng rồi."
"Gia gia, vậy Tiên nhân bay như thế nào? Bay đứng hay bay sấp?"
"Đương nhiên là bay đứng rồi, bay sấp thì khó coi lắm. Tiên nhân có một luồng tiên khí trong cơ thể, nhờ luồng tiên khí này mà bay được."
"…"
Từ Hiếu Ngưu không hứng thú với những câu chuyện hoang đường này, nghe vài câu rồi bỏ đi.
Về đến nhà, hắn cho lợn gà ăn, rửa mặt rồi ăn cơm.
"Dạo này trong thôn có nhiều người chạy nạn đến, gặp người lạ phải cẩn thận đấy."
Từ Phúc Quý vừa xúc cơm, vừa dặn dò các hài tử.
Những người tị nạn này đều đến từ Vân Biên quận, xa xôi vạn dặm, bỏ quê hương, trốn chạy đến đây, chắc chắn là đã tiêu hết tiền bạc, phải tìm nơi nương tựa để sinh tồn.
Không phải Từ Phúc Quý có ác ý với những người tị nạn này, mà là vì nhân tính là vậy. Người nghèo chí ngắn, khi nghèo đói đến cùng cực, con người ta rất dễ làm liều.
Dân tị nạn càng đông, càng dễ xảy ra chuyện.
"Cha, ta biết rồi." Mọi người đáp.
Từ Hiếu Ngưu nhớ đến Tô Cẩm Thư, cô nương kia hỏi han về gia đình hắn, chắc chắn là có ý đồ khác, may mà hắn đã đuổi nàng ta đi, không có nói nhiều.
Ăn cơm xong, hắn cho Đại Hắc ăn, rồi cùng cha ra sân sau luyện Thung Công.
Mấy hôm trước, hắn đã luyện thành tầng thứ hai của Thung Công, bắt đầu học tầng thứ ba của «
Ngũ Hành Thung Công cùng Từ Phúc Quý.
Tầng thứ ba của Ngũ Hành Thung Công có mười lăm thức Tĩnh Thung, Hô Hấp Pháp phức tạp hơn so với tầng thứ hai.
Tầng thứ ba của Thung Công tương đương với võ giả cao giai.
Muốn luyện thành tầng thứ ba, cần đả thông mười hai kinh mạch và mở năm trăm bảy mươi sáu khiếu huyệt thứ yếu.
Cơ thể người có tổng cộng bảy trăm hai mươi khiếu huyệt, bao gồm ba mươi sáu sinh tử mệnh huyệt, một trăm lẻ tám khiếu huyệt quan trọng, còn lại là khiếu huyệt thứ yếu.
Tuy khiếu huyệt thứ yếu rất nhiề
u, nhưng sau khi đã đả thông bảy kinh mạch chính, mở ra sinh tử mệnh huyệt và khiếu huyệt quan trọng, việc mở khiếu huyệt thứ yếu sẽ trở nên dễ dàng hơn.