Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Khương Hạo muốn trị tội Lưu Diệu Tổ, nhưng không tiện trực tiếp ra tay.
Dù sao Lưu Diệu Tổ cũng là huyện úy, quyền cao chức trọng, cũng là một trong những quan viên hàng đầu ở huyện nha. Muốn đối phó hắn, phải được huyện lệnh đồng ý.
"Không biết Lữ huyện lệnh đang ở trạch viện trong thành, hay là ở Thương Ngô Sơn?"
Khương Hạo đến trạch viện huyện lệnh thường trú, được biết hắn đang ở Thương Ngô Sơn.
"Đến Thương Ngô Sơn, phải chuẩn bị quà cho Lữ Kim Lan."
Không chỉ Lưu Diệu Tổ có ý với Lữ Kim Lan của Lữ gia, Khương Hạo cũng vậy.
Hắn mua một cây trâm vàng xinh đẹp, lên đường đến Thương Ngô Sơn.
Cách huyện thành Đồng Cổ mấy chục dặm, có một ngọn núi thấp tên là Thương Ngô Sơn. Nơi đây sơn thủy hữu tình, phong cảnh tú lệ, không khí thoang thoảng mùi thơm.
Người thường ở Thương Ngô Sơn vài ngày sẽ cảm thấy toàn thân khoan khoái, tinh thần dễ chịu. Dưới lòng đất Thương Ngô Sơn có linh mạch chưa thành hình, vì vậy nơi đây có linh khí mỏng manh.
Lữ gia bố trí tụ linh trận pháp trên đỉnh Thương Ngô Sơn, tụ tập linh khí xung quanh, nâng phẩm chất linh mạch chưa thành hình lên đến cấp một, miễn cưỡng đủ để cung cấp cho tu sĩ Luyện Khí tu luyện.
Tí tách tí tách.
Khương Hạo cưỡi một con tuấn mã, đi đến Thương Ngô Sơn. Tuy hắn có tu vi Luyện Khí tứ trọng, nhưng dùng linh khí để di chuyển quá xa xỉ, nên đường xa hắn chọn cưỡi ngựa.
"Đến rồi."
Đến chân Thương Ngô Sơn xanh mướt, hắn xuống ngựa.
"Là huyện đốc đại nhân? Mời đại nhân."
Có người ra đón giúp Khương Hạo dắt ngựa.
"Được, ta đi lên trước."
Khương Hạo nói rồi, mũi chân điểm nhẹ, bay ra ngoài trăm mét.
Từ chân núi đến sườn Thương Ngô Sơn có lác đác vài hộ gia đình sinh sống. Một phần là tộc nhân Lữ thị, còn lại là nông dân ngoại lai.
Bọn họ trồng lúa và dược liệu trên núi, làm việc cho Lữ gia.
Vì linh khí Thương Ngô Sơn đều tụ tập ở Lữ gia trang viên trên đỉnh núi, nên ruộng đồng ở sườn núi và chân núi hấp thụ được rất ít linh khí, vì vậy lúa và dược liệu bọn họ trồng, chỉ miễn cưỡng mang theo chút linh khí, không đạt đến cấp bậc linh mễ và linh dược chân chính.
Tuy vậy đối với tán tu tầng lớp dưới đáy, đó cũng là trân phẩm ẩn chứa linh khí quý giá.
Một lát sau, Khương Hạo đến đỉnh Thương Ngô Sơn.
Làn sương trắng mỏng manh bao phủ một tòa trang viên rộng chục mẫu, đây chính là trung tâm Lữ thị: Lữ gia trang viên.
"Huyện đốc Khương Hạo, cầu kiến huyện lệnh đại nhân." Hắn lớn tiếng nói.
Cửa lớn nhanh chóng mở ra, huyện lệnh Lữ Dịch Tùng xuất hiện. Hắn tóc bạc phơ, râu trắng như cước, khóe mắt đầy nếp nhăn nhưng lại nở nụ cười: "Khương huyện đốc không cần khách sáo, mời vào."
Khương Hạo không phải lần đầu tiên đến đây, hắn bước vào Lữ gia trang viên.
Vừa qua cửa chính, linh khí xung quanh bỗng trở nên nồng đậm, phải gấp mấy chục lần bên ngoài.
Hắn lặng lẽ hít sâu một hơi, cảm thấy tinh thần sảng khoái, nếu có thể tu luyện ở đây, hiệu suất sẽ tăng gấp mười lần so với bên ngoài.
Trong trang viên, trên mặt đất trồng từng luống dược liệu, toàn là linh dược chân chính.
Hắn đi theo Lữ Dịch Tùng vào phòng khách.
"Khương huyện đốc mời ngồi."
Lữ Dịch Tùng ngồi xuống chủ vị trước, ra hiệu Khương Hạo ngồi xuống.
"Đa tạ Lữ đại nhân."
Khương Hạo ngồi xuống, có nha hoàn đến rót trà. Nha hoàn đó không phải nha hoàn bình thường, mà là người của Lữ gia.
Lữ gia trang viên chỉ có chừng này diện tích, không gian và linh khí có hạn, không nỡ nuôi nha hoàn trong trang viên để lãng phí linh khí.
Trà được pha là lá trà trồng trên Thương Ngô Sơn, bản thân lá trà cũng ẩn chứa linh khí.
Hai người hàn huyên vài câu, Lữ Dịch Tùng hỏi mục đích Khương Hạo đến đây.
"Lữ đại nhân, sau khi điều tra, ta phát hiện Lưu huyện úy đã làm chuyện mờ ám trong việc trưng binh, nhận hối lộ, làm trái pháp tác, hắn đã sửa đổi sổ hộ tịch…"
Khương Hạo kể lại chi tiết kết quả điều tra của mình.
Lữ Dịch Tùng không chút thay đổi sắc mặt, cũng không hề ngạc nhiên.
"Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, Khương huyện đốc định xử lý thế nào?"
"Lữ đại nhân, Lưu huyện úy thật to gan, không chỉ tham ô một lượng lớn bạc, mà còn ảnh hưởng đến việc trưng binh của Viên Lê quận chúng ta. Quận nha đã ra lệnh, phải chiêu mộ càng nhiều binh lính càng tốt. Theo ta, nên xử hắn tội chết, tịch thu gia sản."
Khương Hạo quan sát sắc mặt Lữ Dịch Tùng, thấy hắn không có phản ứng gì đặc biệt, đoán rằng hắn và Lưu Diệu Tổ không có giao tình gì.
"Được." Lữ Dịch Tùng gật đầu.
"Lữ đại nhân, ta còn có một ý kiến. Lần trưng binh này phải tuân thủ nghiêm ngặt quy định của quận nha, không thu tiền miễn dịch, để đảm bảo số lượng binh lính."
Khương Hạo nhân cơ hội đề nghị, chỉ có như vậy hắn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ do đại lão quận nha giao phó.
Lần này Lữ Dịch Tùng không đồng ý ngay, mà trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn bưng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi gật đầu: "Cũng được."
Sau đó hắn bổ sung: "Chuyện của Lưu huyện úy, phạt một mình hắn là đủ rồi. Lần trưng binh này Đồng Cổ huyện sẽ tổn thất một lượng lớn nhân khẩu, không cần liên lụy đến những người khác."
"Vâng."
Khương Hạo vốn cũng không định truy cứu trách nhiệm của những thôn trưởng kia. Bọn chúng chỉ có quan hệ lợi ích với Lưu Diệu Tổ, chém đầu Lưu Diệu Tổ, bọn chúng sẽ tự động tan rã.
Nói xong chuyện chính sự, Lữ Dịch Tùng đứng dậy: "Nếu đã đến đây rồi, đúng lúc Kim Lan cũng ở nhà, ngươi đến trò chuyện với nó một chút đi? Kim Lan có ấn tượng khá tốt về ngươi, nhiều lần đã hỏi ta về ngươi."
Khương Hạo mừng rỡ: "Đa tạ Lữ đại nhân tác thành."
Lữ Dịch Tùng phẩy tay: "Hai người các ngươi tâm đầu ý hợp là được."
Trong lòng hắn vô cùng hài lòng về Khương Hạo: Khương Hạo tam hệ linh căn trung đẳng, tuổi còn trẻ, bằng bản lĩnh của mình trở thành tiên quan, hơn Lưu Diệu Tổ không biết bao nhiêu lần.
Trước kia Lưu Diệu Tổ theo đuổi Lữ Kim Lan, hắn chỉ coi đó là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ giữa ban ngày.
Với tình hình của Lưu Diệu Tổ, chỉ xứng cưới tộc nhân bình thường Lữ gia.
…
Khương Hạo gặp Lữ Kim Lan ở hậu hoa viên Lữ gia trang viên, hắn đưa cây trâm mình đã chuẩn bị sẵn.
"Lữ tiểu thư, đây là ta đặc biệt chọn cho ngươi."
"Gọi ta là Kim Lan được rồi, không cần khách sáo."
Lữ Kim Lan tháo cây trâm trên đầu xuống, quay người đưa mái tóc về phía Khương Hạo: "Ngươi cài giúp ta."
"Được."
Khương Hạo cài trâm cho nàng, nhìn thấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy song sắc trên tay nàng: "Vòng tay đẹp quá, mới mua sao?"
"Là huyện úy tặng."
Lữ Kim Lan sợ Khương Hạo hiểu lầm, vội giải thích: "Tên đó chẳng ra gì, nhưng vòng tay này khá đẹp. Ta đã từ chối hắn rồi, hy vọng hắn đừng dây dưa ta nữa, ta ghét nhất luyện võ…”
Khương Hạo thầm cười lạnh, một tên võ phu mà cũng dám mơ tưởng đến Lữ Kim Lan.
Tuy Lữ Kim Lan chỉ là người thường, nhưng gia gia nàng là Lữ Dịch Tùng. Cha nàng là tu sĩ Luyện Khí, mẫu thân nàng cũng là tu sĩ Luyện Khí có linh căn.
Trưởng bối trực hệ có nhiều tu sĩ Luyện Khí như vậy, có nghĩa là dù Lữ Kim Lan không có linh căn, thì khả năng hậu duệ của nàng có linh căn cũng cao hơn người thường rất nhiều.
Nếu Khương Hạo có thể kết hôn với nàng, hài tử sinh ra có xác suất rất cao có linh căn.
Đối với gia tộc tu tiên, huyết mạch linh căn vô cùng quan trọng.
"Hắn sẽ không còn cơ hội dây dưa với nàng nữa."
"Vì sao?"
"Hắn phạm tội chết, khó giữ được mạng."
Lữ Kim Lan chỉ hơi sững người, không có biểu hiện gì đặc biệt: "Hắn phạm tội gì mà đáng tội chết?"
"Sửa đổi sổ sách, tham ô tiền bạc. . ."
Khương Hạo vừa trò chuyện, vừa kể lại tội trạng của Lưu Diệu Tổ.