Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển, thời gian thấm thoắt thoi đưa.

Thoáng chốc đã bốn năm trôi qua.

Càn Nguyên Tiên Triều, phía Nam nhất của Trấn Nam phủ là Vân Biên quận.

Vân Biên quận và Hoa Nam Tiên Triều láng giềng ngăn cách bởi một dãy núi hoang vu.

Dãy núi hoang vu kéo dài từ Đông sang Tây hàng ngàn dặm, vô số chi mạch, sông hồ chia cắt nhị quốc.

Trong núi rừng rậm rạp, ẩn giấu vô số yêu thú mạnh mẽ ngang ngửa tiên nhân. Tương truyền, trong một vài cấm địa còn có yêu thú nhị giai, tương đương với đại tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Lúc này, tại một nơi nào đó trong dãy núi hoang vu.

Keng! Keng! Keng!

Từ Hiếu Ngưu vung cuốc chim, ra sức đào khoáng, tiếng kim loại va chạm vào đá vang lên lanh lảnh, thỉnh thoảng tóe lên vài tia lửa.

Ở nhà hắn cuốc đất, ở đây hắn vẫn cuốc đất.

Cách đó không xa, vài hán tử tụ tập lại, ngồi lại nghỉ mát.

"Thập trưởng, nghỉ ngơi một chút đi."

"Thập trưởng, đốc quân không có ở đây, ngươi cố gắng vậy làm gì?"

"Đúng vậy, nghỉ một lát đi."

"Thôi đi, đừng gọi hắn nữa, thập trưởng nhà ta tính tình như vậy đấy, trời có sập xuống cũng không thấy hắn nhả ra nửa lời." Một người quen biết Từ Hiếu Ngưu nói.

"Haiz, ngày tháng này bao giờ mới kết thúc đây, đào hết núi đá này chắc cũng đến kiếp sau."

"Ngươi nên bằng lòng đi, dù sao cũng tốt hơn là bị phái đi dọn dẹp chiến trường."

"Ngươi biết gì chứ, dọn dẹp chiến trường mới tốt, trong đó sẽ có lợi ích."

"Lợi ích? E là lợi bất cập hại."

"Thật là lừa người. Các tiên nhân muốn linh thạch, coi chúng ta như pháo hôi, coi mạng người như cỏ rác."

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi, đừng để ai nghe thấy."

Bọn họ là binh sĩ được chiêu mộ, nhưng thực chất chỉ là lao động khổ sai. Có tiên nhân ở đây, chút sức chiến đấu của bọn họ chẳng đáng là gì.

Nói đúng hơn, đây không phải là chiến tranh giữa Càn Nguyên Tiên Triều và Hoa Nam Tiên Triều.

Vài năm trước, người ta phát hiện một mỏ vàng trong dãy núi hoang vu, mỏ vàng này nằm khá gần Lam Đình huyện thuộc Vân Biên quận.

Dãy núi hoang vu rộng lớn như vậy, có mỏ vàng cũng là chuyện bình thường, không ai để ý lắm, Lam Đình huyện phái người đến khai thác.

Nhưng chẳng bao lâu sau, người ta phát hiện ra có linh quáng lẫn trong mỏ vàng!

Linh quáng chính là khoáng mạch chứa linh thạch, linh thạch là tiền tệ của giới tu tiên, là vật phẩm quý hiếm không thể thiếu.

Tin tức lan truyền nhanh chóng, thu hút sự chú ý của rất nhiều tiên nhân.

Tin tức này cũng truyền đến Hoa Nam Tiên Triều, khiến các tiên nhân bên đó cũng thèm muốn.

Linh quáng nằm trong dãy núi hoang vu, vốn không thuộc về Càn Nguyên Tiên Triều, chỉ là gần Vân Biên quận hơn mà thôi. Vì vậy, tiên nhân hai bên đã giao chiến để tranh giành linh quáng.

Vì đây chỉ là linh quáng cấp thấp, phần lớn là linh thạch vụn, thỉnh thoảng mới tìm được linh thạch hạ phẩm. Sau khi xác định trữ lượng linh quáng không nhiều, lại khó khai thác, Càn Nguyên Tiên Triều không còn mặn mà với linh quáng cấp thấp này nữa, chỉ có những tu sĩ tầng thấp thiếu thốn tài nguyên mới tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Các tiên nhân ở Vân Biên quận vừa tham chiến, vừa chiêu mộ rất nhiều người thường đến khai thác khoáng sản.

Quy mô lớn, nhu cầu vật tư và nhân lực ngày càng tăng, dân chúng Vân Biên quận không đủ cung ứng, cuộc sống lầm than, nhiều người phải chạy nạn.

Vì vậy Vân Biên quận đã cầu viện các quận khác trong Trấn Nam phủ, hứa hẹn trả công bằng linh thạch. Trong số đó có Viên Lê quận, nơi có Đồng Cổ huyện.

Các tiên nhân vì linh thạch mà chiêu mộ binh lính đến Vân Biên quận, hàng triệu binh sĩ tiến vào dãy núi hoang vu, đóng quân gần khu vực linh quáng.

Từ Hiếu Ngưu miệt mài làm việc, hắn không lười biếng, cũng không quá sức, duy trì hiệu suất làm việc bình thường.

Những người khác biết hắn có thể lực của Thung Công tầng ba.

Vì vậy, hắn được bổ nhiệm làm thập trưởng, dẫn dắt một đội mười mấy người làm việc.

Đến đây đã vài năm, hắn luôn ghi nhớ lời cha dặn, không tranh công, không lộ liễu, không tham lam bất kỳ bảo vật nào. Nếu hắn tranh công, với thực lực của mình, hắn đã sớm được thăng chức lên bách phu trưởng hoặc đại bách phu trưởng.

Hắn cũng không đến gần bất kỳ khu vực nguy hiểm nào, chỉ làm những công việc nặng nhọc, kiếm sống qua ngày.

Trong khoảng thời gian đó, liên tục có nhiều binh sĩ được chiêu mộ đến đây, không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng.

Nhờ sự kín đáo, không tham lam của mình, Từ Hiếu Ngưu đã sống sót đến bây giờ.

Còn những người cùng hắn đến từ Bách Hác thôn, vì quân binh được chia thành nhiều đội nhỏ nên đã sớm thất lạc nhau, hắn không biết bọn họ đang ở đâu, còn sống hay đã chết.

Đúng lúc này, hắn thấy có người đang đến gần.

"Đốc quân đến rồi!"

Hắn nhỏ giọng nhắc nhở những hán tử dưới quyền.

Mấy người đang nghỉ ngơi vội vàng đứng dậy, giả vờ làm việc.

Người mặc quân phục đốc quân tên là Trương Chu, thuộc quan binh ở Vân Biên quận, khác với những binh sĩ được chiêu mộ.

Trương Chu đi đến bên cạnh Từ Hiếu Ngưu: "Này, Từ thập trưởng, hôm nay đào được bao nhiêu rồi?"

"Đều ở đây."

Từ Hiếu Ngưu chỉ vào đống quặng chất thành núi nhỏ bên cạnh, những khối quặng đó lấm tấm vài mảnh vàng vụn.

Còn có thể luyện được bao nhiêu vàng từ số quặng đó, Từ Hiếu Ngưu không quan tâm.

Các tiên nhân cũng không quan tâm đến quặng, bọn họ chỉ cần linh thạch.

"Rất tốt, trong số những đội ta quản lý, đội của các ngươi có hiệu suất cao nhất."

Trương Chu rất thích những người như Từ Hiếu Ngưu: Chăm chỉ, dễ quản lý.

Đúng lúc đó, một người khác cũng mặc quân phục đốc quân vội vàng chạy tới.

"Có chuyện gì mà gấp gáp vậy?"

Trương Chu thắc mắc.

Người nọ hô lên: "Nhanh lên, tìm thấy linh thạch rồi, đó là linh thạch!"

Nghe thấy hai chữ linh thạch, hai mắt Trương Chu sáng rực.

Mười khối linh thạch vụn bằng một viên linh thạch hạ phẩm.

Linh thạch, đối với người thường mà nói là bảo vật vô giá.

Những tiên nhân giàu có sẵn sàng bỏ ra hàng ngàn lượng bạc để mua một khối linh thạch. Còn những tiên nhân bần cùng thì sẵn sàng giết người cướp của để có được linh thạch.

Trương Chu vội vàng đi theo, nếu mỏ mà bọn họ quản lý tìm thấy linh thạch, bọn họ sẽ được thưởng.

"Linh thạch kìa, thập trưởng, chúng ta qua xem thử đi?"

Mấy người dưới quyền Từ Hiếu Ngưu ý muốn hành động.

"Không đi."

Từ Hiếu Ngưu không ngẩng đầu lên, đi về hướng ngược lại.

"Các ngươi cũng đừng đi." Hắn nhắc nhở những người dưới quyền.

Nhưng vẫn có hai người không nghe lời, lén lút đi theo.

Từ Hiếu Ngưu không quan tâm, hắn vẫn luôn như vậy.

Hắn tiếp tục vung cuốc, miệt mài làm việc.

Nửa ngày sau, có tiên nhân bay qua trên đầu.

Từ Hiếu Ngưu ở đây đã lâu, dần dần cũng hiểu biết đôi chút về tiên nhân.

Tiên nhân có thể bay lượn, ít nhất cũng phải là Luyện Khí hậu kỳ.

Luyện Khí sơ kỳ chỉ có thể thân nhẹ như yến, di chuyển nhanh chóng, cũng giống như võ giả luyện khinh công thượng thừa.

Luyện Khí trung kỳ có thể đạp không bay xa trăm mét.

Đến Luyện Khí hậu kỳ mới có thể ngự khí phi hành.

Còn có một tiên nhân đáng sợ hơn: Đại tu sĩ Trúc Cơ!

Nửa ngày sau, có vài tu sĩ Luyện Khí và một số tiên thiên võ giả đến.

Từ Hiếu Ngưu và những người khác bị điều đến một khu mỏ khác xa hơn, hai người dưới quyền hắn đã lén đi xem náo nhiệt không thấy quay lại.

Hắn còn nghe nói, đốc quân Trương Chu vì giấu hai khối linh thạch mà bị tiên nhân dùng hỏa cầu thuật thiêu chết.