Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Thời gian thoi đưa, ba năm trôi qua.
Sau mùa thu hoạch, buổi sáng trời se se lạnh.
Trong vườn cây ăn quả Từ gia, không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương của trái cây.
Từ Phúc Quý đang luyện trụ công, hắn bất động như núi, ngực phập phồng, hơi thở nhịp nhàng, một lúc sau lại đổi sang tư thế khác.
Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, mặc áo đơn cũng không thấy lạnh chút nào.
Khí huyết trong cơ thể hóa thành tinh khí mờ ảo, không ngừng va chạm vào kinh mạch và huyệt đạo.
Luyện Ngũ Hành Trụ Côngđến nay đã hơn ba năm, hắn đã luyện thành tầng thứ nhất, đả thông toàn bộ mạch Nhâm và một nửa mạch Đốc, mở được hai mươi tám trong số ba mươi sáu tử huyệt.
Cách đó không xa, một thiếu niên mặc áo vải thô, dung mạo có vài phần giống hắn cũng đang luyện trụ.
Đó chính là Từ Hiếu Ngưu.
Từ Hiếu Ngưu mười ba tuổi đã cao hơn ba năm trước cả một cái đầu, luyện trụ công giúp cơ thể hắn phát triển cân đối, tứ chi khỏe mạnh rắn chắc.
Từ Phúc Quý luyện xong trước, liền đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, ánh mắt nhìn trưởng tử tràn đầy sự hài lòng.
Nhi tử hắn sắp cao bằng hắn rồi, chỉ còn kém nửa cái đầu. Dung mạo tuy không được gọi là tuấn tú, nhưng ngũ quan đoan chính, lông mày rậm, mắt to.
"Ơ, sao vẫn chưa dừng lại?"
Từ Phúc Quý thắc mắc, bài tập trụ công buổi sáng của bọn họ chỉ có năm lần, không luyện thêm.
Luyện trụ công cần phải biết điểm dừng, luyện quá nhiều sẽ khiến khí huyết trong cơ thể hao hụt, tổn thương bản thân.
Hắn không lên tiếng, thấy Từ Hiếu Ngưu lại luyện thêm một lần trụ công nữa mới thu thế.
"Cha, ta luyện thành rồi, luyện thành rồi!"
Từ Hiếu Ngưu vừa đứng vững, hít một hơi thật sâu, kích động báo tin vui cho Từ Phúc Quý.
"Thành công rồi, tốt quá!"
Từ Phúc Quý vẫn luôn theo dõi tiến độ luyện tập của Từ Hiếu Ngưu, có lẽ vì tuổi còn nhỏ, dễ dàng tiến bộ, nên Từ Hiếu Ngưu tiến bộ nhanh hơn Từ Phúc Quý không ít.
Mười ngày trước, Từ Hiếu Ngưu đã đả thông Nhâm Đốc nhị mạch, chỉ còn thiếu một tử huyệt nữa là mở hết ba mươi sáu tử huyệt.
Hôm nay đã đả thông tử huyệt cuối cùng, luyện thành tầng thứ nhất của trụ công.
"Đến đây, để ta thử sức mạnh của ngươi."
Từ Phúc Quý xắn tay áo lên, muốn so tài với nhi tử.
"Vâng."
Từ Hiếu Ngưu cũng nóng lòng muốn thử, xắn tay áo lên đứng đối diện với cha mình.
Hai người đồng thời đưa tay ra, tay trái nắm tay phải, tay phải nắm tay trái, mười ngón tay đan vào nhau, nắm chặt.
Lại đồng thời bước chân trái lên, tạo thành thế tấn, hai đầu gối chạm vào nhau. Chân phải duỗi thẳng ra sau, dậm mạnh xuống đất.
"Cha, vậy ta bắt đầu nhé?"
"Đến đây!"
Dứt lời, Từ Hiếu Ngưu khẽ gầm lên một tiếng, dồn sức đẩy mạnh hai tay về phía trước, chân phải vì dùng lực quá mạnh mà cày một đường rãnh trên mặt đất.
Tuy nhiê hắn như đang đẩy một bức tường, không hề nhúc nhích.
"Hừ..."
Hắn khẽ rên một tiếng, lại tăng thêm lực. Dùng hết sức lực toàn thân, các ngón tay trắng bệch, cơ bắp cánh tay căng cứng, mặt đỏ bừng.
Nhưng Từ Phúc Quý vẫn đứng im như núi.
"Phù..."
Từ Hiếu Ngưu thở hổn hển, thu thế có chút thất vọng: "Cha, vẫn là ngươi lợi hại hơn."
"Là ngươi lợi hại mới đúng, vừa rồi chỉ còn kém một chút nữa thôi. Ngươi mới mười ba tuổi, hai năm nữa chắc chắn sẽ vượt qua ta."
Từ Phúc Quý hiện giờ sức mạnh hơn Từ Hiếu Ngưu là vì hắn đã trưởng thành, có lợi thế về thể chất, bù đắp cho sự chênh lệch về tiến độ luyện công.
"Vâng."
Từ Hiếu Ngưu gật đầu, thầm nghĩ hai năm nữa, hắn sẽ trở thành một nam tử hán mạnh mẽ như cha.
"Đại Ngưu, bình thường ra ngoài ngươi phải kiềm chế, đừng khoe khoang trước mặt người khác."
Từ Phúc Quý dặn dò, tuy sức mạnh của Từ Hiếu Ngưu không bằng hắn, nhưng cũng mạnh hơn người trưởng thành bình thường rất nhiều.
"Cha, ta biết rồi."
Từ Hiếu Ngưu vốn không phải người thích khoe khoang, chưa bao giờ tiết lộ chuyện họ luyện võ cho người ngoài biết.
"Tầng thứ hai của trụ công, đợi ngươi củng cố vài ngày rồi ta sẽ dạy cho ngươi."
Từ Phúc Quý biết toàn bộ nội dung tầng thứ hai của Ngũ Hành Trụ Công, chỉ là tiến độ của hắn chưa đạt đến, nên chưa luyện qua.
"Vâng!" Từ Hiếu Ngưu không khỏi mong chờ, tầng thứ nhất đã lợi hại như vậy rồi, tầng thứ hai chắc chắn còn lợi hại hơn.
"Ta lên núi chặt củi đây, ngươi chăm sóc ruộng dược đi."
Nói xong, Từ Phúc Quý cầm lấy con dao phay trên mặt đất, nhặt một bó dây thừng đeo lên vai, bước về phía Bách Hạc Sơn.
…
Buổi chiều.
Bãi rừng đầu làng Bách Hạc thôn.
Đỗ Hải đang dẫn mười mấy đứa trẻ luyện võ.
Những đứa trẻ này đều là người Bách Hạc thôn, nhỏ thì bảy, tám tuổi, lớn thì mười bốn, mười lăm tuổi.
Những đệ tử mười bốn, mười lăm tuổi, hoặc là có chí hướng cao xa hơn, đến thành trấn bái sư học võ, hoặc là không có tiền đồ trên con đường võ đạo nên từ bỏ, hoặc là tự mình luyện võ ở nhà.
"Chuẩn bị tư thế xuất phát, một!"
Đỗ Hải nghiêm mặt, lớn tiếng hô.
"Hây!"
Lũ trẻ theo tiếng hô của hắn đồng loạt ra chiêu, động tác đồng đều nhất quán.
Hôm nay bọn họ luyện tập quyền cước phối hợp với Hùng Hổ Trụ Công: Hùng Hổ Thể Thuật.
"Hai!"
"Há!"
"Ba!"
"Hừ!"
"Dừng lại! Chiêu này là Hắc Hổ Đào Tâm, đào là đào tim, ngươi xem ngươi đào cái gì kia, đào hạ bộ người ta sao?..."
Đỗ Hải thỉnh thoảng lại lên tiếng chỉ dẫn những người động tác chưa chuẩn.
"Được rồi, hai hàng đầu tiếp tục luyện quyền cước cơ bản, hàng cuối cùng luyện chiêu thức nâng cao."
Hắn đi đến hàng thứ ba.
Hàng thứ ba là nhóm đệ tử lớn tuổi nhất của hắn, ngoài Từ Hiếu Cẩu ra còn có nhị tử của hắn là Đỗ Mãnh.
Từ Hiếu Cẩu và Đỗ Mãnh cùng tuổi, năm nay đều mười tuổi. Hai người đã luyện võ được ba năm, đều bắt đầu luyện tập công phu nâng cao.
"Một!"
"Hai!"
"..."
"Ngươi luyện cái gì thế hả?"
Đỗ Hải đá một phát vào mông Đỗ Mãnh, khiến hắn ngã sấp xuống đất, ăn một miếng bùn.
"Chiêu này gọi là Mãnh Hùng Kháo, là giống như một con gấu lực lưỡng lao tới, ngươi xem ngươi làm cái gì kia, như con gấu con cọ cây gãi ngứa!"
Đỗ Mãnh bò dậy cười hề hề, hắn đã quen bị cha đánh, không hề để tâm phủi bụi đất trên người.
Từ Hiếu Cẩu bên cạnh không nhịn được cười phá lên.
"Không được cười, tiếp tục!"
Đỗ Hải trừng mắt nhìn Từ Hiếu Cẩu, ra hiệu cho mọi người tiếp tục.
Đến chiêu thức nâng cao, sự khác biệt giữa bọn họ mới thể hiện rõ ràng.
Đỗ Hải quan sát kỹ lưỡng từng người, thấy Từ Hiếu Cẩu động tác chuẩn xác, lại thấy nhi tử mình chỗ nào cũng kém một chút, không khỏi thầm nghĩ: Giá mà nhi tử mình có thiên phú như vậy thì tốt biết mấy.
Luyện võ cũng có sự khác biệt về căn cơ, ngộ tính, chỉ là không nghiêm ngặt như linh căn của tu tiên.
Theo Đỗ Hải, Từ Hiếu Cẩu chính là thiên tài bẩm sinh.
Thiên phú của hai nhi tử hắn thực ra cũng không tệ, rất giống hắn ngày trước, chỉ là kém hơn Từ Hiếu Cẩu một chút.
"Ngày xưa nếu ta có thiên phú như vậy, có lẽ đã có cơ hội bước vào Tiên Thiên cảnh."
Đỗ Hải thầm nghĩ.
Hắn là cao giai võ giả, hay còn gọi là Hậu Thiên võ giả. Bước vào Tiên Thiên võ cảnh tương đương với tu vi Luyện Khí sơ kỳ của tu tiên, sẽ là tu tiên giả vượt trội hơn người thường.
"Dừng lại, luyện đến đây thôi, nghỉ ngơi một chút, tiếp theo là đấu thực chiến."
Nghe thấy đấu thực chiến, mọi người đều phấn khích, ai nấy đều háo hức muốn thử.
Đỗ Hải thường xuyên cho bọn họ đấu thực chiến.
Quyền cước luyện đẹp mắt thì có tác dụng gì, thực chiến mới là quan trọng.