Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Ngươi có tấm lòng này là đủ rồi, Vương Phi không thích những lễ nghi hư vô này." Tầm Mai dịu dàng mỉm cười, nói: "Bên ngoài lạnh, vào trong uống chén trà cho ấm."
"Không không." Chỉ thấy thiếu niên vội vàng xua tay, vẫn cầm gói thuốc, nói: "Ta phải nhanh chóng về sắc thuốc cho Khương lão bá, ruộng đồng cũng có việc phải làm, không thể chậm trễ quá lâu."
"Không vội giờ khắc này, nghe lời." Tầm Mai quả thật không có ác cảm với thiếu niên này, chỉ thấy hắn đơn thuần chân thành tha thiết, là một thiếu niên trung hiếu song toàn, cộng thêm vẻ ngoài dễ nhìn lại càng thêm thuận mắt.
Dẫn thiếu niên vào cửa, đi tới phòng trong, Tầm Mai cởi áo choàng, tự tay rót trà.
"Tạ Mai tỷ tỷ." Mạnh Uyên thành tâm cảm tạ.
"Bên điền trang đã hoàn hảo chưa?" Tầm Mai hỏi.
"Tỷ tỷ, ta là lưu dân, có một nơi ngủ đã thấy đủ rồi." Mạnh Uyên cười nói.
"Ngươi ngược lại biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc." Tầm Mai cười gật gật đầu, lại hỏi: "Ngươi thành thật nói với ta, Lý trang đầu có làm chuyện gì ác hay không?"
"Cái này. . ." Mạnh Uyên có chút xấu hổ, thấy ánh mắt nghiêm túc của Tầm Mai, liền nói: "Ta thấy hắn hình như đầu cơ trục lợi chút phân chuồng, gà con trứng gà cũng bán một chút ít."
Mạnh Uyên chỉ nói việc nhỏ nhặt.
"Vô tri tham lam, bất quá hắn là người cùng quê, cũng không thể khắt khe quá nhiều."
Tầm Mai cười cười, lại nói: "Vương phi có lên người phía dưới đưa vài hài tử vừa độ tuổi đến học võ, làm sao ngươi không đến? Ta thấy ngươi không chừng lại là một kỳ tài luyện võ."
"Tỷ tỷ nói đùa." Mạnh Uyên bưng chén trà, chân thành nói: "Không dối gạt tỷ tỷ, ta và Khương lão bá có thương lượng qua, vốn nghĩ thử một lần, cũng nhờ trang đầu hỏi một chút, nhưng lão nhân gia hắn nói ta vào trang quá muộn, cần đợi thêm hai ba năm. Ta thấy lời này cũng có lý, ta cũng còn trẻ, chờ một chút cũng không có gì."
"Chuyện đó cũng không to tát gì, luyện võ không luyện võ gì ta cũng không hiểu." Mạnh Uyên ra vẻ vô dục vô cầu, "Dù sao mặc kệ là luyện võ hay không, vẫn làm công ở bên trong điền trang thôi mà, đều cho làm việc Vương phi, không có gì khác biệt."
Mạnh Uyên mở miệng chính là lời của trung thần.
"Chưa từng nghĩ ngươi hiểu chuyện đến thế." Tầm Mai gật đầu khen ngợi, lại hỏi: "Ăn cơm trưa? Ta bảo người bên dưới lấy cho ngươi một ít thức ăn."
"Tỷ tỷ, thật không cần." Mạnh Uyên tranh thủ thời gian đứng dậy cự tuyệt, nhấc lên gói thuốc, nói: "Ta phải tranh thù đi về sắc thuốc cho Khương lão bá, bên điền trang cũng có việc cần làm, không thể chậm trễ quá lâu."
“Ngươi nghĩ ta là người không phân phải trái sao? Tiết trời mùa đông, nông dân cũng không ra ngoài, ruộng đồng có việc gì mà làm?” Tầm Mai cười nói.
Mạnh Uyên thành thật trả lời: "Ta là người suýt chết đói bên đường, là Vương Phi cho ta ăn mặc, làm được nhiều hơn cũng coi như là một chút lòng thành của ta. Hơn nữa, trang đầu nói đất là do Vương Phi mới mua, cày bừa để trồng lúa mì xuân bổ sung, không thể chậm trễ."
Tầm Mai vốn đang tươi cười, nghe lời này, nàng đặt chén trà xuống, hỏi: "Đất mới mua ở đâu?"
"Ngay phía tây trang viên, có hơn chục mẫu. Mấy người chúng ta sắp cày xong rồi, còn bón phân nữa. Tỷ tỷ cứ yên tâm, đảm bảo năm sau sẽ bội thu." Mạnh Uyên rất chân thành.
Tầm Mai gật đầu, trầm tư một lát, rồi lại cười lấy ra mấy miếng bạc vụn từ trong túi thêu, nói: "Ngươi vất vả đến đây, đã không muốn ăn cơm, vậy thì nhận số tiền này đi, trên đường mua ít đồ ăn."
"Mai tỷ tỷ, ta ở trang viên không thiếu ăn thiếu uống, còn có lương tháng, số tiền này ta không thể nhận." Mạnh Uyên không lấy, rất kiên quyết.
"Vậy ta cũng không miễn cưỡng. Ngươi tính tình đơn thuần chất phác, quá thật thà, nếu có ai bắt nạt ngươi, cứ đến tìm ta, không phụ ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ." Tầm Mai cười cười, nói: "Còn nữa, chuyện ngươi đến gặp ta hôm nay, đừng nói với bất kỳ ai."
Mạnh Uyên đồng ý, cúi chào Tầm Mai.
Chuyến đi này, Mạnh Uyên không nói một lời dối trá, từng câu đều là lời thật.
"Giả vờ thông minh thì khó, giả vờ đơn thuần còn khó hơn. May mắn ta bản tính chất phác thuần khiết, vậy cũng không tính là giả vờ." Mạnh Uyên quả quyết nói.
---
Gió Bắc vẫn thổi, tuyết đã ngừng rơi, bầu trời xám xịt như bị cắt mất sức sống.
Chuyến lội tuyết tìm Mai này, Mạnh Uyên đã đạt được mục đích, còn kết quả ra sao, vẫn chưa rõ.
Hiện tại không có quyền, không có tiền, cũng không có đao, muốn làm việc khó tránh khỏi phải mượn thế, hậu quả tự nhiên khó kiểm soát.
Nếu có thể kéo Lý trang đầu xuống ngựa, thì mọi chuyện đều dễ nói. Nếu không thành, Mạnh Uyên vẫn phải tìm cách khác.
Trên con đường lớn ở Tùng Hà Phủ Thành có rất nhiều người dân qua lại, đều vội vã, cho thấy mùa đông cũng không hề rảnh rỗi.
Mạnh Uyên mua một cái chân giò heo, gói kỹ bằng giấy dầu, nhét vào trong ngực. Lại mua hai cái bánh lớn, vừa ăn vừa đi.
Ra khỏi thành, đi nhờ xe của một ông lão bán than, rồi tiếp tục đi về phía tây.