Từ Người Ở Rể Bắt Đầu Thành Lập Gia Tộc Trường Sinh

Chương 54. Đêm Mưa Miếu Hoang, Lão Nhân Và Thiếu Nữ!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vì mưa lớn, chiếc váy hồng trên người thiếu nữ ướt sũng, dán chặt vào tấm thân non nớt đang tuổi dậy thì, đôi chân thon dài ẩn hiện dưới lớp váy.

Mái tóc đen nhánh có phần rối bời dính trên gò má, khiến cả người nàng trông vừa yếu đuối đáng thương, lại vừa mang theo nét quyến rũ của tuổi thanh xuân.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là, thiếu nữ này toàn thân ướt sũng, mà áo vải trên người lão giả lại chẳng thấm mấy giọt mưa.

Lão giả cười chắp tay, rồi dẫn thiếu nữ ngồi sang một bên.

"Lão già này là một cao thủ Tiên Thiên?"

Lục Trường Sinh thu hồi ánh mắt, truyền âm cho Lệ Phi Vũ.

Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra, lão giả này là một võ giả.

Mà có thể đi trong mưa lớn không ướt áo, võ công rõ ràng không tầm thường, nên hắn đoán là cao thủ Tiên Thiên.

"Không sai, 'một chiếc lông vũ không thể đáp, một con ruồi không thể đậu', đây là thủ đoạn của cao thủ Tiên Thiên."

Lệ Phi Vũ cũng truyền âm đáp lại.

Mấy pháp thuật sơ cấp của tu tiên giả, hắn tự nhiên cũng biết, hơn nữa còn tu luyện thuần thục hơn Lục Trường Sinh không ít.

"Nhưng lão già và thiếu nữ này, rõ ràng không phải là ông cháu."

Lệ Phi Vũ nói tiếp.

"Ồ? Sao ngươi nhìn ra được?"

Lục Trường Sinh hỏi.

Hắn cũng cảm thấy hai người không giống ông cháu.

Bởi vì giữa họ không có sự thân thiết của ông cháu.

Nhưng không biết vì sao Lệ Phi Vũ lại chắc chắn như vậy, muốn nghe xem "lão giang hồ" như y nói thế nào.

"Hành vi cử chỉ của hai người không giống ông cháu, làm gì có ông nội nào lại trơ mắt nhìn cháu gái mình bị mưa xối thành ra thế kia."

"Hơn nữa lão già này là một cao thủ Tiên Thiên, mà cháu gái lại không có chút dấu vết luyện võ nào, cũng không hợp lý lắm."

"Nhưng những điều đó còn có thể miễn cưỡng giải thích, quan trọng nhất là, thiếu nữ này đã bị điểm huyệt, không thể nói chuyện."

"Hơn nữa lúc bước vào, khoảnh khắc nàng nhìn thấy chúng ta, ánh mắt rõ ràng sáng lên, lộ ra vài phần hy vọng, như thể đang cầu cứu."

Lệ Phi Vũ giải thích cặn kẽ cho Lục Trường Sinh.

"Lợi hại, quả nhiên là người từng trải giang hồ có khác."

"Nếu đã vậy, ngươi có muốn diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân không?"

Lục Trường Sinh tán thưởng.

Hắn không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, Lệ Phi Vũ đã nhìn ra nhiều điều như vậy.

Hắn có tu vi Luyện Khí tầng ba, nhưng cũng chỉ nhìn ra lão già này là cao thủ Tiên Thiên, hai người không giống ông cháu, chứ không để ý đến nhiều chi tiết như thế.

"Ta lớn lên ở Xích Kình Bang, mười hai tuổi đã bắt đầu lăn lộn giang hồ, đi nam về bắc, chút nhãn lực ấy vẫn có."

"Còn về chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, tạm thời không vội, cứ xem tình hình đã rồi nói."

Lệ Phi Vũ nói với giọng có vài phần tự đắc.

Ngay khi hai người đang truyền âm, lão giả từ trong tay nải lấy ra một phần lương khô, tỏ vẻ tự nhiên nói: "Hai vị tiểu huynh đệ có thể cho lão mượn chút lửa được không, ta nướng chút lương khô."

"Hơn nữa cháu gái ta quần áo ướt sũng, không nhóm lửa sưởi ấm e là sẽ bị nhiễm phong hàn."

Vừa nói, lão giả vừa đi về phía Lục Trường Sinh và Lệ Phi Vũ.

Thấy lão giả đi tới, Lục Trường Sinh lập tức híp mắt, trong lòng dâng lên mấy phần cảnh giác, tay đã cho vào trong áo, nắm chặt một xấp phù lục.

Hắn nhớ rõ Lệ Phi Vũ từng nói, thực lực của võ giả Tiên Thiên không kém tu sĩ Luyện Khí tầng ba.

Một khi bị áp sát, phần thắng của võ giả Tiên Thiên còn lớn hơn mấy phần.

Lão giả trước mắt lai lịch không rõ, cộng thêm lời của Lệ Phi Vũ ban nãy, rõ ràng là có vấn đề.

Trong tình huống này, hắn tự nhiên phải cẩn thận dè chừng, chỉ cần đối phương dám có hành động lạ, hắn sẽ lập tức ra tay.

"Lão cứ tự nhiên!"

Lúc này, Lệ Phi Vũ lên tiếng.

Đồng thời truyền âm cho Lục Trường Sinh: "Cứ giao cho ta."

Lục Trường Sinh không đáp, vẫn nắm chặt phù lục, giữ nguyên cảnh giác.

Lão giả đến trước đống lửa, đưa lương khô trong tay ra nói: "Hai vị tiểu huynh đệ chắc vẫn chưa ăn gì, hay là dùng một chút đi."

"Gừ!"

Đúng lúc này, Cửu U Ngao đang ngủ say bên cạnh Lục Trường Sinh đột nhiên tỉnh giấc, gầm gừ một tiếng với lão giả.

Lục Trường Sinh thấy vậy, mặt không đổi sắc vỗ về Cửu U Ngao, nhưng đã sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

"Bọn ta ăn rồi."

Lệ Phi Vũ nhìn lão giả, trên mặt lộ ra mấy phần ý cười, nói.

"Vậy lão hủ xin một thanh củi nhóm lửa."

Lão giả dường như không để ý đến tiếng gầm gừ của Cửu U Ngao, cúi người nhặt một thanh củi trong đống lửa.

Đúng lúc này, Lệ Phi Vũ nhìn lão giả cười như không cười, nói: "E là chút lửa này không đủ đâu nhỉ? Hay để ta cho ngươi thêm chút nữa?"

Lời còn chưa dứt, Lệ Phi Vũ đang ngồi chợt tung một chưởng, áo bào phồng lên, chưởng lực cương mãnh đánh thẳng về phía lão giả, kình phong gào thét.

Đối mặt với một chưởng đột ngột này, lão giả dường như cũng đã có phòng bị, phản ứng cực nhanh, cũng đưa tay đánh ra một chưởng.

Nhưng đúng lúc này, trong lòng bàn tay Lệ Phi Vũ chợt hiện lên một hỏa cầu lớn bằng ngón tay cái.

"Bùng ——"

"A!!!"

Hai lòng bàn tay vừa chạm nhau, lão giả lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, bàn tay bùng cháy dữ dội.

Ngọn lửa nhanh như chớp lan từ cánh tay ra toàn thân, trong nháy mắt đã thiêu lão thành tro bụi.

"Hửm!?"

Lục Trường Sinh thấy Lệ Phi Vũ ra tay chớp nhoáng, một chưởng đã thiêu lão già thành tro bụi, không khỏi kinh ngạc.

Không chỉ kinh ngạc vì Lệ Phi Vũ ra tay quyết đoán.

Mà còn kinh ngạc trước chiến lực và thủ đoạn của y.

Y nén Hỏa Đạn Thuật vào lòng bàn tay, phối hợp với võ công Tiên Thiên, tung ra một chưởng, kình lực chưa kịp bộc phát, sức nóng của Hỏa Đạn đã thiêu cháy đối phương, quả thực khó lòng phòng bị.