Tử Nhân Kinh (Dịch)

Chương 27. Ta chờ ngươi ở địa ngục

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trong tiểu viện có phòng riêng cho nô bộc sắp chết, các thiếu niên khiêng Diêu Nô vào, rồi tản đi, chỉ còn Cố Thận Vi.

Hàn Cơ Nô nghe thấy tiếng động tới xem, đối với kết cục của Diêu Nô hắn đương nhiên cười trên nỗi đau của người khác, nhưng cũng không muốn ở cạnh người chết, phân phó Hoan Nô canh ở đây rồi vội vã rời đi..

Diêu Nô chưa chết, hô hấp yếu ớt, Cố Thận Vi xác định không có người khác, trước tiên lục soát người Diêu Nô, rồi song chưởng đặt tại hai bên huyệt Thiên Trì trước ngực Diêu Nô, vận khí Âm Kình, rót vào nội tức.

Khoảng một nén nhang, Diêu Nô a một tiếng tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt, nhưng không còn cười nữa.

"Tấm lụa trắng đâu? Mau trả lại cho ta."

Cố Thận Vi vội nói, hắn không thể để Diêu Nô chết như vậy, tấm lụa trắng kia giờ là toàn bộ kế hoạch báo thù của hắn.

Diêu Nô nhìn Hoan Nô, vẻ mặt mơ hồ và đờ đẫn, như thể không còn nhận ra hắn, ánh mắt lướt ngang qua hắn, đột nhiên trên mặt hiện lên một mảng đỏ, đưa tay nắm chặt cánh tay Hoan Nô:

"Ta bị sao vậy? Là ngươi! Ngươi có thể cứu ta, đúng không?"

"Ta có thể cứu ngươi." Cố Thận Vi cứng nhắc rút tay ra, "Trước tiên đưa tấm lụa trắng cho ta."

"Tấm lụa trắng, tấm lụa trắng..."

Diêu Nô lẩm bẩm, tựa hồ chưa từng nghe qua hai chữ này. Sắc mặt ửng hồng dần dần biến mất, lồng ngực kịch liệt phập phồng, cánh tay vung loạn xạ, khiến cho giường đất dưới người rung lên, sau đó lại cười ha hả.

Cố Thận Vi vội vàng lại ấn lên huyệt Thiên Trì của Diêu Nô, dùng Âm Kình đưa nội tức vào, nhưng nội công hắn quá yếu, không áp chế được Dương Kình tàn phá trong cơ thể Diêu Nô, mệt đến kiệt sức, Diêu Nô cũng không yên tĩnh được chút nào.

Chỉ có Tuyết Nương mới có thể chế trụ nội tức tẩu hỏa nhập ma.

Cố Thận Vi từ bỏ cứu chữa, né tránh hai cánh tay vung vẩy, lại lục soát người Diêu Nô, thậm chí còn cẩn thận kiểm tra những bộ phận riêng tư nhất của hắn, nhưng vẫn không phát hiện ra gì. Diêu Nô nhất định đã giấu tấm lụa trắng ở một nơi khác.

Sau nửa giờ vật lộn, Diêu Nô đã kiệt sức, dần dần bình tĩnh lại, nhưng cánh tay vẫn thỉnh thoảng giật giật, cổ họng phát ra những âm thanh khàn khàn không rõ ràng, giống như người chết đuối đang giãy dụa lần cuối.

"Tấm lụa trắng! Tấm lụa trắng!"

Cố Thận Vi dùng sức lắc Diêu Nô, muốn vắt kiệt chút sinh lực còn sót lại trên người hắn.

Diêu Nô lâm vào trạng thái mơ hồ, sắc mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng lại lấy sức lực, dùng để nói không ngừng.

Hắn không nhận ra Hoan Nô, thậm chí không biết bên cạnh còn có người, nói toàn lời nói nhảm, lúc khoe khoang, lúc chửi bới, lúc lại cầu xin, giống như một vở kịch một người, diễn nhiều vai.

Cố Thận Vi thất vọng, thần ý chỉ giúp hắn nửa kế hoạch, Diêu Nô sẽ chết, tấm lụa trắng vẫn không thấy.

Tình trạng Diêu Nô lúc tốt lúc xấu, từ sáng đến chiều, không có thầy thuốc, Tuyết Nương cũng không tới. Trong mắt mọi người, đây là chuyện nhỏ.

Cố Thận Vi ngồi dưới đất, đầu gối lên mép giường, câu được câu không nghe tiếng thở dốc của Diêu Nô. Vài câu nói thốt ra, muốn tìm manh mối của lụa trắng là không thể, Diêu Nô đã quên lụa trắng, thậm chí cả Kim Bằng Bảo, người và vật hắn nhắc tới những trải nghiệm trước đây.

Chủ nhân trước đây của Diêu Nô chắc rất đê tiện, nên hắn mới oán hận nhân thế, đây là kết luận của Cố Thận Vi.

Kỳ quái là, ngồi cạnh người sắp chết, Cố Thận Vi không sợ hãi, toàn bộ tâm tư đặt ở kế hoạch tương lai, so với Diêu Nô từng bước từng bước đi đến tử vong, tính mạng của chính hắn cũng không có bảo đảm, chỉ trong vòng một hai ngày, có lẽ hắn cũng sẽ theo bước chân của Diêu Nô.

Lúc gặp nhau ở địa ngục, hắn nên giải thích thế nào với Diêu Nô?

"Ha ha, là ta hại ngươi tẩu hỏa nhập ma, thế nhưng ngươi giấu lụa trắng cũng hại chết ta, chúng ta hòa nhau đi."

Diêu Nô sẽ phản ứng thế nào? Có lẽ hắn đã tìm được chỗ dựa mới ở địa ngục, nên không quan tâm mình thành quỷ hồn, nhưng nếu hắn vẫn có suy nghĩ không đúng, Cố Thận Vi quyết định, dù ở địa ngục cũng phải giết hắn lần nữa.

"Hoan Nô."

Diêu Nô đột nhiên gọi tên hắn, giọng nói bình thản, như thể không có chuyện gì xảy ra. Cố Thận Vi vốn không sợ hãi lắm, đột nhiên cảm thấy tim mình đập thình thịch, quay đầu nhìn về phía thiếu niên hấp hối trên giường.

Mắt Diêu Nô sáng đến đáng sợ, ánh mặt trời bên ngoài đã mờ đi, nhưng đồng tử của hắn lại như đang cháy, tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ chỉ có ở những người có được chút năng lượng cuối cùng.

"Ngươi trốn không thoát đâu, ta chờ ngươi ở địa ngục."

Đây là câu nói cuối cùng của Diêu Nô, dường như hắn có được năng lực hiểu được tâm tư của mọi người, đọc được suy nghĩ của Hoan Nô.Hắn nói ra những lời này, vừa giống như đe dọa vừa giống như kỳ vọng, sau đó thở dài một hơi, nghiêng đầu sang một bên.

Trái tim Cố Thận Vi lại nhảy dựng, đưa tay dò hơi thở Diêu Nô, biết hắn đã chết.

Không gọi người đến giúp, Cố Thận Vi cõng xác hắn đi ra cửa Tây, ném xuống Quỷ Khiếu Nhai, cơ thể thoải mái, nhưng trong lòng vẫn như bị một tảng đá lớn đè lên, có lẽ cả đời cũng không thoát ra được.

Trở lại phòng ngủ, thiếu niên cùng phòng đều cẩn thận tránh hắn. Hắn nhảy lên giường, người gần hắn nhất cũng cách ba thước, như sợ lây nhiễm tà khí từ Diêu Nô.