Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hàn Cơ Nô thường cùng các thiếu niên ăn cơm chung một phòng, nhưng tất nhiên không ngồi cùng một bàn, nhưng hắn rất hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh thổi phồng, với hắn mà nói, a dua nịnh hót mới là món ăn ngon nhất.

Cố Thận Vi không hề đói, vẫn miễn cưỡng nuốt một ít thức ăn. Hắn cũng không muốn lúc trốn dưới giường đột nhiên bụng kêu ục ục.

Ăn cơm xong, hắn đứng ở sau cửa lắng nghe. Trong một gian phòng phía đông truyền đến tiếng cười nói, hắn chờ lúc tiếng cười lớn nhất, bước nhanh chạy qua đình viện, tiến vào phòng ngủ của Hàn Cơ Nô. Hắn rất quen thuộc đối với nơi này, không cần xem xét, nhảy thẳng xuống gầm giường.

Ván giường nằm trên đỉnh đầu gần ba thước, Cố Thận Vi nằm trên mặt đất cứng ngắc, duỗi thẳng hai tay, đao nhọn trong tay nhắm ngay đầu giường cách ba thước, cách giường một thước năm tấc, May mắn thay, chỗ này nằm ngay giữa hai tấm ván giường, giúp hắn đỡ mất công sức hơn nhiều.

Vị trí này là do hai huynh đệ Thích Nô đã thương lượng trước. Nếu kế hoạch thành công, hậu tâm của Hàn Thế Kỳ sẽ vừa vặn treo ở trên đó.

Một đao, chỉ cần một đao, cũng chỉ có cơ hội một đao này.

Bọn họ đều đã chứng kiến sự lợi hại của sát thủ Kim Bằng Bảo. Cho dù bản thân bị trọng thương, Hàn Thế Kỳ đánh gục ba gã thiếu niên vẫn rất nhẹ nhõm, huống chi bên ngoài còn có người gác đêm và cơ nô, bất cứ một tiếng kêu bất thường nào cũng có thể rước lấy họa sát thân.

Sắc trời càng ngày càng tối, dưới giường đã tối đen một mảnh. Cố Thận Vi vẫn luôn duy trì một ngón tay đặt ở trên điểm ám sát kia, để phòng ngừa lát nữa đâm lệch vị trí.

Cuối cùng, tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào phòng. Có tiếng ho, đi được vài bước, đèn bật sáng, giày cũng bị ném ra ngoài. Người đó nhảy lên giường, đè mạnh xuống thành giường, phủi sạch lớp bụi. Cố Thận Vi không kịp đề phòng nên hắt hơi một cái.

Cố Thận Vi cố gắng nhịn hắt xì, tiếng hắt xì không lớn, nhưng suýt chút nữa thì phá hỏng cục diện. May mắn thay, cùng lúc hắn hắt xì, bên ngoài có người hét lên::

“Viện quản đại nhân, đêm nay Tam ca có tới không?”

Thì ra là Hàn Cơ Nô. Nếu người trên giường là Hàn Thế Kỳ, có người đồng thời nói chuyện hắn cũng sẽ cảnh giác dưới giường có người, may mắn không phải là sát thủ kia.

Hàn Cơ Nô đứng dậy, sốt ruột trả lời: "Không phải đã nói là không biết sao? Đến rồi tự nhiên sẽ gọi các ngươi, trở về phòng đi!”

Người hỏi bên ngoài là Thích Nô, hắn cố ý nói lớn để nhắc nhở Hoan Nô: Tám chín phần mười người kia không tới.

Thích Nô tuân mệnh rời đi, Hàn Cơ Nô lại nằm xuống, miệng lẩm bẩm: “Thằng oắt con dã tâm không nhỏ, mấy ngày trước còn khóc, hôm nay lại sốt ruột như khỉ, ta phải đề phòng, ngươi còn non lắm, không thể cùng ta tranh giành.”

Hàn Cơ Nô lẩm bẩm một hồi, lại ngâm nga một khúc nhạc không thành giai điệu, lăn qua lộn lại, ước chừng nửa canh giờ sau mới xuống giường thổi đèn, chuẩn bị đi ngủ.

Cố Thận Vi không nhúc nhích, cũng không dám thở mạnh, đưa tay che mũi, tránh hít phải bụi, cứ như vậy đợi gần nửa giờ, khi tiếng ngáy càng lúc càng lớn, hắn mới lặng lẽ bò ra khỏi gầm giường, rón rén đi ra khỏi phòng, chạy về phòng ngủ.

Hai huynh đệ Thích Nô đang ở trong phòng chờ hắn, năm thiếu niên khác ngủ phòng khác, nơi này đối với bọn họ vô cùng an toàn.

Người kia không tới, Thích Nô nghe đồn hành động lần này của Bát thiếu chủ Thượng Quan Nộ không thuận lợi, tuy giết chết mục tiêu nhưng hao tổn một gã sát thủ.

Theo tiêu chuẩn Kim Bằng Bảo, muốn giết người, phải lợi dụng lúc đối phương không có sức chống cự, nếu có sức chống cự thì tức là có sơ hở trong hành động.

Thượng Quan Nộ một năm không may mắn, không thể hoàn thành tốt hai nhiệm vụ, địa vị của hắn trong mắt phụ thân càng ngày càng thấp, kết quả là, hắn càng thêm phẫn nộ, trút hết cơn thịnh nộ lên đám thuộc hạ, đám sát thủ, đám đao phủ. Nghe nói lại có người bị thương do nhát dao của Bát thiếu chủ..

Dưới tình huống này, Hàn Thế Kỳ cũng không dám lêu lổng khi về, sợ chọc giận thiếu chủ, vô duyên vô cớ chịu một đao.

Đây là tra tấn đối với ba thiếu niên nóng lòng báo thù.

Buổi tối hôm đó, Cố Thận Vi trốn dưới giường Hàn Cơ Nô lần thứ ba, hai lần trước chỉ làm được một việc là phủi sạch bụi dưới gầm giường, sắp xếp cho mình một tư thế tương đối thoải mái.

Hàn Thế Kỳ tới hơi muộn, nhưng Hàn Cơ Nô chưa ngủ, tiếng gõ cửa chỉ vang lên một tiếng, hắn nhảy xuống giường như chó ngửi thấy xương, lấy chìa khóa sau cửa ra, vui vẻ đi mở cửa..

Hàn Thế Kỳ hoặc không quan tâm lệnh giới nghiêm, hoặc né tránh người gác đêm, mới đến Tích Tân viện đêm khuya.

"Tam ca, ta nhớ ngươi chết đi được. Ngươi xem, ta gầy rồi nè."

Giọng Hàn Cơ Nô mềm mại đáng yêu khiến Cố Thận Vi dưới giường da đầu dựng đứng, nổi da gà, nhưng vẫn chưa đủ, kế tiếp Cơ Nô còn cười làm nũng, khác hẳn quản viện cầm gậy gỗ đỏ kia.

Cố Thận Vi buồn nôn muốn ói.

Đối với Thích Nô và Tạ Nô, hắn sinh ra đồng tình sâu sắc, hiểu tại sao bọn họ lại ám ảnh với việc giết một sát thủ Kim Bằng Bảo đến như vậy.

Hai người bên ngoài bật đèn, cùng ngồi trên giường. Cố Thận Vi nín thở, hy vọng bọn họ không dây dưa quá lâu, nếu có thể biết được vị trí cụ thể của Hàn Thế Kỳ, hắn thật sự muốn hành động ngay bây giờ..