Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bên ngoài học đường đã có một đám nô bộc, các chủ tử đã sớm đi vào, bọn họ ở lại trong gió lạnh, vừa dậm chân hà hơi vào lòng bàn tay vừa nói chuyện phiếm.

Người đồng hành của tiểu công tử là một người trung niên hơn ba mươi tuổi, tên là “Thanh Nô”, trong chúng nô thì tuổi tác cũng lớn nhất, vẻ mặt hòa ái, rất cơ trí, vừa thấy Tuyết Nương đã nhận ra bà ta, rất khách khí nhận lấy Hoan Nô, phát cho hắn lệnh bài tương ứng, chờ Tuyết Nương xoay người rời đi, khuôn mặt tươi cười của hắn biến mất không còn dấu vết, lãnh đạm nói: “Ngày mai đến sớm một chút, đừng để chủ tử chờ nô tài. Đến chỗ đó đứng.”

Thanh Nô chỉ cho Hoan Nô ở vị trí ngoài cùng, đã có mấy thiếu niên nô bộc đứng ở nơi đó, mỗi người co đầu rụt cổ, trên mặt còn có vết bầm tím, giống như từng bị đánh.

Không có ai nói chuyện với nô tài mới tới, Cố Thận Vi cũng chỉ thành thành thật thật nghe người khác nói chuyện phiếm.

Trong học đường có mười mấy con cháu Thượng Quan, ngoại trừ con trai của Độc Bộ Vương, còn có con cháu của các chi hệ khác, nhìn thần thái của người hầu là biết địa vị của chủ nhân. Thanh Nô mặc dù không có chức vị gì, nhưng canh giữ ở chỗ dựa vào cửa, khống chế nội dung và phương hướng nói chuyện, những người khác đều đang liều mạng lấy lòng hắn.

Chủ đề không ngoài các loại tin đồn về các chủ nhân, được nhắc tới nhiều nhất chính là “Cửu công tử”, dường như đứa trẻ này rất ngang bướng, làm ra không ít thị phi, nhưng người người nói gần nói xa đều lộ ra vẻ rất thích hắn, thậm chí còn cảm thấy tự hào khi từng gặp hắn một lần, nói với hắn một câu.

Qua hơn một canh giờ, trong học đường truyền ra một trận tiếng động lớn, như là có người đang đánh nhau, một đám nô bộc Thanh Nô lại không thèm để ý, dùng ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau.

“Các chủ tử nghỉ ngơi, Cửu công tử lại chơi rồi.”

Cố Thận Vi suy đoán hàm nghĩa của chữ “chơi” này có chỗ khác với tình huống bình thường, bởi vì trong học đường truyền ra tiếng huyên náo rõ ràng xen lẫn tiếng kêu thảm thiết.

Khi hắn đang cố gắng tìm hiểu về môi trường mới, cửa lớn học đường mở ra, một người bị đẩy ra, bên trong vang lên một âm thanh: “Đổi người khác.”

Người bị đẩy ra là một thiếu niên, đại khái khoảng mười bốn mười lăm tuổi, bước đi bất ổn, trực tiếp ngã vào trong lòng Thanh Nô, Thanh Nô cau mày đẩy hắn ra, vẫy tay với đám người ở ngoài cùng: “Đến đây!”

Trước khi Cố Thận Vi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, những thanh niên xung quanh đã cùng nhau đẩy hắn ra ngoài.

Đám người đông đảo như con rết khổng lồ, đưa Cố Thận Vi vào tận cùng bên trong, Thanh Nô nhìn hắn một cái, có chút do dự, nhưng trong học đường lại thúc giục một lần, hắn đành phải bắt lấy bả vai người mới tới nhét vào từ khe cửa, chỉ kịp dặn dò một câu: “Mắt phải dài một chút…”

Trong học đường có mấy chục người, có nô có chủ, tụ tập thành một vòng tròn, bởi vì sân không quá lớn, cho nên có vẻ rất chật chội.

Cố Thận Vi vừa mới tiến vào đã bị đẩy ngã chen chúc vào trong vòng, đám học sinh hưng phấn hô “Đến rồi, đến rồi”, “Lần này có thể đánh mấy hiệp”.

Từng cánh tay trên người hắn rời đi, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi trói buộc, lẻ loi một mình, mờ mịt khó hiểu nhìn thiếu niên đối diện, trái tim đột nhiên đập thình thịch.

Có lần, khi chứng kiến ​​diện mạo chân chính của Đại Đầu Thần, hắn đã than thở rằng trên đời này sao lại có người hung dữ như vậy, hiện tại đầu óc của hắn lại nhảy ra ý nghĩ tương tự: Tại sao trên đời lại có sinh vật lớn lên tinh xảo xinh đẹp như thế?

Cậu bé trông chỉ khoảng mười tuổi, với nước da trắng sáng, như thể được tạc ra từ một khối ngọc bích tinh xảo. Má cậu ửng hồng vì vận động quá mức, giống như hai giọt máu tan chảy trên mặt nước trong vắt. Đôi mắt đen nhánh của cậu to một cách kỳ lạ, giống như đôi mắt của một loài động vật nhỏ chỉ có thể đi bộ. Cậu tò mò về thế giới nhưng cũng đầy sự kiểm soát. Chiếc mũi nhỏ của cậu hơi hếch lên, thể hiện sự khinh thường của cậu đối với những người xung quanh và đối thủ mới.

Cố Thận Vi không phải là người chưa thấy qua việc đời, con gái vương công quý tộc Trung Nguyên không biết đã gặp bao nhiêu, nhưng giờ phút này hắn lại giống như một đứa trẻ nhà quê vô tình được phép vào cung điện, cả kinh ngây ra như phỗng, cho đến khi tiếng chế giễu bên tai càng lúc càng lớn, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, mặt không tự chủ được đỏ bừng, vội vàng quỳ một chân xuống, cúi đầu nói:

“Hoan Nô bái kiến tiểu công tử.”

Tiếng huyên náo xung quanh im bặt. “Ta không phải tiểu công tử!” Một thanh âm thanh thúy, xen lẫn tức giận vang lên, chữ “Tiểu” bị nàng nhấn mạnh vô cùng.

Cố Thận Vi kinh ngạc ngẩng đầu, hắn đương nhiên cho rằng đám người này vây quanh tiểu công tử Thượng Quan Phi, lúc này mới phản ứng lại, nhân vật xinh đẹp như thế sao lại là nam hài?

Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, đây không phải tiểu công tử Thượng Quan Phi, đại khái là nữ hài Thượng Quan Như trong cặp song sinh, nên xưng hô nàng như thế nào? Tiểu thư? Nàng đã mặc nam trang, tất nhiên sẽ không thích cách gọi này.

Cố Thận Vi lại ngẩn người, hiển nhiên trong học đường có một số quy củ vi diệu, nhưng hắn mới đến chưa đến nửa ngày, cũng không có ai nói cho hắn biết.