Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ngay lập tức, cái miệng thơm tho khẽ hé mở, phun ra một hạt châu màu xanh ngọc, nàng ta lại duỗi bàn tay thon dài đón lấy rồi đưa cho Trần Càn Lục.
Tuy Trần Càn Lục ngửi được mùi thơm ngào ngạt từ hạt châu màu xanh ngọc này, hơn nữa nó còn được phun ra từ cái miệng anh đào của Bạch Vân Nương nên càng có vài phần kiều diễm, nhưng trong lòng hắn vốn chẳng có chút suy nghĩ xa xôi nào, chỉ thấy kinh hồn táng đảm.
Sau khi hắn nhận lấy viên châu, đã vội vàng kéo một mảnh quần áo xuống, bọc kỹ lại, tuyệt không dám lau tay trước mặt Bạch Vân Nương nhưng cứ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, thầm nghĩ: “Không biết nguyên hình của phụ nhân này là loại rắn gì, có độc hay không? Nếu có độc, độc tính có mạnh lắm không?”
Dương Tuyết Sênh thấy hai bên giao dịch rất nhanh, chỉ cảm thấy lần này mình dẫn mối hết sức thành công nên cười nói: “Không ngờ vụ làm ăn này thật sự thành rồi.”
“Viên Mộc Yêu Châu này của Bạch tỷ tỷ đã bao năm rồi không bán ra được, nhờ ta hỗ trợ mới có thể bán đi, hẳn là phải mời khách rồi!”
Bạch Vân Nương cười nói: “Thiếu sơn chủ nguyện ý ở lại chỗ ta ăn cơm, đương nhiên Bạch Vân Nương vô cùng hoan nghênh, vị tiểu ca này có muốn cùng nhau luôn không? Vân Nương cũng có chút tay nghề nội trợ, tự thấy bản lĩnh nấu nướng không thua gì đầu bếp nổi tiếng ở nơi đô hội đâu!”
Trần Càn Lục vội vàng nói: “Ta còn có sư trưởng đang chờ, lần này đúng là không có lộc ăn rồi.”
Bạch Vân Nương mỉm cười, nói: “Nếu lần sau còn đến Cẩm Vân tiên thị, bất cứ lúc nào cũng có thể đến chỗ Vân Nương, một trà một bữa cơm, chắc chắn sẽ tận tâm chiêu đãi.”
Mồ hôi lạnh sau lưng Trần Càn Lục túa ra, gắng gượng trấn định, nói lời tạm biệt hai nàng, lảo đảo bỏ đi, đi cách khoảng mấy trăm bước mới điên cuồng vỗ Khinh Tự phù, co cẳng chạy như điên, trực tiếp chạy ra khỏi Cẩm Vân tiên thị.
Nếu không thật sự gặp phải tình cảnh này, thử hỏi ai có thể biết đối mặt với một con đại yêu là chuyện áp lực đến cỡ nào?
Dù cho đại yêu kia luôn miệng cười nói, vô cùng thân thiện, nhưng dù sao cũng là tồn tại hiện ra nguyên thân có thể đẩy thành phá trận, không thể không sợ được.
Có lẽ có một số phàm nhân không sợ, nhưng thân là tu gia, Trần Càn Lục thật sự sợ hãi, bởi vì hắn biết rõ đại yêu nghìn năm mạnh mẽ đến cỡ nào.
Rời khỏi Cẩm Vân tiên thị, Trần Càn Lục cũng không dám ở lại gần nơi đó.
Dù sao núi Cẩm Vân cũng là nơi đại yêu Dương Thập Nhất Lang quản lý, thủ hạ dưới tay còn có vô số tiểu yêu quái. Dù chạm mặt với con yếu nhất chắc hắn cũng không đấu lại.
Ra khỏi Cẩm Vân tiên thị, Trần Càn Lục bèn thả Hắc Lư phù ra, sau đó cưỡi con lừa đen này đi thẳng về phía Nam. Hắn chọn hướng này vì trước kia hắn nghe nói hơn trăm dặm về phía Nam núi Cẩm Vân có một tiên thị tên là Phù Tập.
Phù Tập tiên thị là mới có nhiều phù lục thuật sĩ tụ họp nhất trong cảnh nội Đại Càn vương triều, gần đó chỉ có một tông môn, chính là Thanh Diệp Tông được xưng là đệ nhị tiên môn của Đại Càn.
Lão tổ khai phái của Thanh Diệp Tông có tu vi Chân Dương cảnh, trong môn phái còn có mấy vị đại tu Linh Thai cảnh, nổi danh nhờ phù pháp, nhất là thủ đoạn Thanh Diệp linh phù thuật, sở trường chữa thương chữa bệnh, trừ tà phá ma, vô cùng nổi danh trong các tu gia Đại Càn, thậm chí Ngộ Tiên Tông cũng sẽ phái người tới chọn mua để phân phát cho đệ tử trong môn phái, các phái còn lại tại Đại Càn cũng đều rất hào hứng với Thanh Diệp linh phù. Luận về thực lực tông môn, quy mô môn nhân cũng chỉ kém Ngộ Tiên Tông một bậc, tất nhiên không kiêng dè đại yêu như Dương Thập Nhất Lang thì có thể trấn trụ đám yêu quái ở núi Cẩm Vân.
Tu hành chú ý pháp lữ tài địa, trong đó nơi tu hành dù so ra kém pháp môn tu hành, so ra cũng kém đồng bạn tu hành, cũng không sánh được với tư lương tu hành, xếp ở vị trí thấp nhất, nhưng lại không phải thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Cùng một tư chất, cũng chăm chỉ như nhau, cùng một đạo quyết, một bên ở động thiên phúc địa linh khí tràn đầy, một bên lại ở nơi rừng thiêng nước độc thiếu thốn linh khí, tiến độ tu hành có thể kém hơn mấy trăm lần.
Kẻ trước có thể tu hành thành công sau mấy chục năm, người sau có thể đến chết cũng không qua được cánh cửa nhập đạo.
Thế nên dù có chút nguy hiểm nhưng Trần Càn Lục cũng sẽ đi tìm một mảnh linh địa, không có linh địa thì nơi như tiên thị này cũng có thể tạm chấp nhận, nhưng sơn dã bình thường hay thôn trang mộc mạc thì không suy xét tới.
Trừ khi ngày sau tu vi của hắn cao hơn, có thể bố trí trận pháp tụ linh tụ khí mới có thể tùy thời tùy chỗ tu hành, không bị hạn chế ở vị trí tu hành, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao tư lương tu hành xếp hạng cao hơn linh địa tu hành.