Tuyệt Thế Hồi Quy [Bản Dịch]

Chương 47. Đúng Là Đã Tìm Đúng Người Rồi. (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lữ Gia Trang Chủ Lữ Tướng, gia tộc bảo hộ Hoàng Kim Trang, đồng thời cũng là kẻ chủ mưu của vụ phản loạn này.

Gã ta đã chuẩn bị cho ngày hôm nay suốt mười năm trời. Trong khoảng thời gian đó, gã mua chuộc những cao thủ Hoàng Kim Trang, ngụy tạo tai nạn để trừ khử những kẻ không chịu khuất phục, và điều những kẻ không thể mua chuộc hay trừ khử đi nơi khác.

Gã ta tưởng rằng mọi chuyện đã thành công mỹ mãn, cho đến khi Kiếm Thiên Phong xuất hiện cùng Kim Tư Luyến.

Thấy hai mẫu tử bước xuống xe, gã ta cười lớn, tưởng rằng thuộc hạ đã bắt được họ.

- Ha ha ha.

Nếu để mất mẫu tử này, cả đời gã sẽ không được yên ổn.

- Quyền Nguyên đâu?

‘Hắn tưởng ta là thuộc hạ của Quyền Nguyên.’

- Chết rồi. Tất cả đều chết rồi, chỉ còn mình ta.

Lữ Tướng cảm thấy có gì đó không ổn trong giọng điệu của Kiếm Thiên Phong, nhưng câu hỏi tiếp theo quan trọng hơn.

- Bị ai giết.

- Một cao thủ trẻ tuổi, tuấn tú, thần bí.

- Cái gì.

Lữ Tướng cau mày, quát lên.

- Ngu xuẩn! Ngươi nghĩ sao mà lại khen ngợi kẻ địch như vậy.

- Sự thật mà.

- Được rồi, cho là vậy đi. Vậy thì ngươi sống sót bằng cách nào.

Lữ Tướng chợt khựng lại, nhận ra điều gì đó.

- Là ngươi.

Hắn mỉm cười đáp lại.

- Chính là ta.

Lữ Tướng gào lên gọi thuộc hạ. Bọn chúng ùa ra, bao vây hắn và xe ngựa.

- Đã cứu được hai mẫu tử rồi thì mau chạy đi chứ, sao lại quay lại hang cọp.

Hắn nhìn quanh.

- Cọp đâu? Ta chỉ thấy lũ chó phản chủ thôi.

Lữ Tướng và những kẻ xung quanh tức giận, sát khí bừng bừng. Chúng là tay chân của Lữ Tướng và những kẻ phản bội Hoàng Kim Trang. Bị chọc trúng chỗ đau, chúng càng phẫn nộ hơn để che giấu lương tâm cắn rứt.

Kim Tư Luyến đứng bên cạnh xe ngựa, ôm chặt nhi tử. Dù sợ hãi, nhưng nàng không hề nao núng. Nàng hiểu rằng, sự bình tĩnh chỉ dành cho kẻ mạnh, và với bản năng của một thương nhân, nàng nhận ra hắn đủ khả năng để bảo vệ họ. Nàng bế con vào trong xe, để hắn có thể thoải mái chiến đấu.

Lữ Tướng cũng cảm thấy hắn không phải hạng tầm thường nên rất thận trọng.

- Tiểu hiệp là ai? Mời vào trong uống chén rượu, chúng ta từ từ nói chuyện. Ta sẽ khoản đãi bằng rượu ngon.

- Không cần khách sáo. Có giả vờ tử tế cũng vô dụng thôi. Van xin cũng vô ích. Cứ thoải mái chửi bới, giở trò đi.

Biết không thể mua chuộc được Kiếm Thiên Phong, Lữ Tướng lạnh lùng ra lệnh:

- Hợp công! Giết hắn!

Gã ta nhấn mạnh chữ ‘hợp công.’

Vừa dứt lời, bọn chúng từ tứ phương bát hướng xông lên.

- Vút! Vút! Vút.

Tiếng gió rít lên, dao găm từ tay hắn bay ra. Khi chúng định né tránh, thì dao đã găm thẳng vào yếu huyệt. Bọn chúng lần lượt ngã xuống, lăn lộn trên đất.

Phi đao thuật mà Kiếm Thiên Phong học được ở kiếp trước là tuyệt kỹ đoạt mệnh của Phi Đao Tông Sư Từ Văn Triết.

Cả trước lẫn sau, hắn chưa từng thấy phi đao thuật nào lợi hại hơn thế, xứng đáng là võ công mang theo suốt đời.

Khi số dao găm mang theo đã hết, những kẻ sống sót mừng rỡ. Niềm vui ngắn ngủi ấy xuất phát từ suy nghĩ sai lầm rằng Kiếm Thiên Phong chỉ là cao thủ phi đao.

Kiếm Thiên Phong rút kiếm, xông vào bọn chúng. Bọn chúng có kẻ mạnh kẻ yếu, nhưng trước Phi Thiên kiếm pháp đã đại thành, chúng chẳng khác gì nhau.

Hắn tung hoành ngang dọc, kẻ địch lần lượt gục ngã. Mặt Lữ Tướng tái nhợt.

- Đại hiệp là ai.

Máu nhỏ giọt từ thanh kiếm đã biến ‘tiểu hiệp’ thành ‘đại hiệp’.

- Đại hiệp cái gì! Chỉ là một tên kiếm khách đi ngang qua, ngửi thấy mùi tiền thôi.

- Bao nhiêu thì ngươi mới chịu rời đi.

- Ngươi giàu lắm à.

- Đủ để thay đổi cuộc đời một con người.

- Giàu thế sao lại làm chuyện này? Muốn thay đổi cuộc đời mình thì dùng tiền của mình chứ, sao lại động vào tiền của người khác? Huống hồ lại là tiền của chủ nhân mình.

Lữ Tướng cứng họng, cắn chặt môi.

Đúng lúc gã ta đang lưỡng lự, thì một giọng nói vang lên từ phía sau:

- Bỏ kiếm xuống.

Một tên thuộc hạ của gã từ trong tòa nhà bước ra, kề kiếm vào cổ Kim A Tú.

Tên thuộc hạ kia có vẻ định dùng con tin để uy hiếp Kiếm Thiên Phong, nhưng hành động này khiến Lữ Tướng thất kinh, mặt mày tái mét.

Gã ta định giấu Kim A Tú đi để thương lượng với Kiếm Thiên Phong, nào ngờ tên thuộc hạ ngu ngốc lại lôi ông ta ra. Dù sao chuyện cũng đã rồi, Lữ Tướng gầm lên:

- Mau bỏ kiếm xuống! Nếu không Hoàng Kim Trang Chủ sẽ chết.

Đột nhiên, một luồng kiếm khí xé toạc không gian.

Đệ Tứ Thức Phi Thiên Kiếm Pháp.

- Diễm Thiên Thức.

Vốn đã là chiêu thức bá đạo, nay lại được thi triển từ Hắc Ma Kiếm cùng nội lực thâm hậu, uy lực càng thêm kinh khủng, khiến trời đất biến sắc.

ẦM! ẦM! ẦM!

Kiếm khí như sống dậy, xoáy cuộn lao tới, xuyên qua tên thuộc hạ.

Hắn núp sau Kim A Tú, chỉ lộ ra một phần ba cơ thể, nhưng giờ ngay cả phần đó cũng biến mất. Chỉ còn Kim A Tú đứng đó, còn thi thể tên thuộc hạ thì đổ gục xuống đất.

Lữ Tướng thấy hắn vừa hao tổn nội lực, liền chớp thời cơ, tung chiêu tập kích.

Kiếm Thiên Phong đã đề phòng từ trước nên dễ dàng né tránh. Lữ Tướng liên tục tấn công, lộ ra không ít sơ hở.

Dù gã có khổ luyện cả đời cũng không phải đối thủ của Kiếm Thiên Phong, huống hồ tâm trí gã chỉ toàn tham lam, sao có thể địch lại được.

Kiếm Thiên Phong có thể chế ngự gã ngay lập tức, nhưng vẫn cho gã thêm vài chiêu. Nếu dễ dàng đánh bại Lữ Gia Trang Chủ thì sẽ khiến người ta thêm tò mò và thổi phồng thực lực của Kiếm Thiên Phong quá mức.

Kiếm của Lữ Tướng nhắm vào yếu huyệt, liên tiếp tấn công.

Người ngoài nhìn vào sẽ thấy đây là cuộc chiến cân tài cân sức, nhưng lòng Kiếm Thiên Phong lại tĩnh lặng như nước.

Sau khoảng ba mươi chiêu.

- Phập.

Tiếng da thịt bị xé rách vang lên, cuộc chiến kết thúc.

Kiếm của Lữ Tướng dừng lại giữa không trung. Trên lưỡi kiếm phản chiếu hình ảnh Kim A Tú đang vui mừng.

Kiếm của hắn đã xuyên qua tim Lữ Tướng.

Ánh mắt Lữ Tướng nhìn hắn đầy oán hận, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói:

- Ngươi là Trang Chủ của gia tộc bảo hộ? Đáng lẽ ngươi không được làm vậy chứ? Kiếp sau muốn kiếm tiền thì làm thương nhân. Muốn giết người thì làm sát thủ.

Lữ Tướng đã tắt thở, không thể trả lời. Kiếm Thiên Phong rút kiếm ra, gã ta gục xuống.

Kim Tư Luyến nín thở theo dõi qua khe cửa sổ xe ngựa, giờ mới reo lên vui mừng, bế nhi tử bước xuống.

- Phụ thân.

- Ông ơi.

Hai mẫu tử chạy đến ôm chầm lấy Kim A Tú.

- Tư Luyến! Dương Nhị.

Kim Tư Luyến ôm phụ thân, nước mắt tuôn rơi. Thấy mẫu thân khóc, tiểu hài tử cũng khóc theo.

Một lúc sau, những cao thủ bị giam cầm của Hoàng Kim Trang được thả ra.

Sau khi mọi chuyện ổn định, Kim A Tú cảm tạ hắn một lần nữa. Nghe ái nữ kể lại, lão biết ơn việc hắn cứu mạng lão, nhưng còn biết ơn hơn việc hắn cứu ái nữ và tôn tử của lão.

- Ân tình này, lão phu sẽ không bao giờ quên. Ân công đã cứu gia tộc khỏi cảnh diệt môn. Xin cho biết tôn tính đại danh.

‘Ta đã một mình tiêu diệt Lữ Tướng và đám thuộc hạ, nên ông ta tò mò về thân phận của ta cũng là điều dễ hiểu.’

- Ta chỉ là một lãng nhân giang hồ.

- Ngay cả Lãng Nhân Vương cũng không thể dễ dàng tiêu diệt bọn chúng như vậy.

- Lão quá khen rồi.

Kiếm Thiên Phong nhất quyết không tiết lộ thân phận, Kim A Tú cũng không hỏi thêm nữa.

Kim Tư Luyến nói với phụ thân về lời hứa trước đó của nàng với Kiếm Thiên Phong.

- Con đã hứa với ân công, sẽ báo đáp bằng tiền tài.

Kim A Tú mỉm cười hài lòng, khen ngợi con gái.

- Con làm tốt lắm. Đó là lời hứa chắc chắn nhất.

Lấy lại bình tĩnh, lão mới thể hiện phong thái của Phúc Kiến đệ nhất phú hào.

- Nếu ân công cần tiền, thì đúng là đã tìm đúng người rồi.

* * *

[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]