Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Quách Tú đang say khướt.

Hắn ta chìm trong tuyệt vọng, dù có uống rượu cũng không thể nguôi ngoai.

Nhi tử hắn vốn là một võ sinh, lại bị các võ sinh đánh hội đồng, đến mức đã hôn mê bất tỉnh suốt mười ngày qua.

Phong Lưu Tửu Điếm Chủ Triệu Xuân Bồi là người quen biết hoàn cảnh của Quách Tú, ngồi xuống trước mặt hắn.

- Nghe nói bọn chúng được thả rồi, có thật không?

Quách Tú nốc cạn chén rượu.

- Chết tiệt! Khốn nạn!

Đặc phái viên Hoàng Thiên Các đã điều tra vụ việc. Hắn ta cứ nghĩ bọn chúng sẽ bị giam vào ngục. Nhưng ba tên đó lại được trắng án, coi như vô tội. Vụ việc được xử lý như một tai nạn trong lúc tỷ võ giữa các võ sinh.

- Hết cách rồi. Nghe nói phụ thân tên kia là Bách Đao Quỷ.

Bách Đao Quỷ là thủ lĩnh của một trăm tên Đao Quỷ.

- Trời đất ơi!

Triệu Xuân Bồi thở dài. Phụ thân của đối phương là thuộc hạ của Huyết Thiên Đao Ma, lại còn là Bách Đao Quỷ chứ không phải Thập Đao Quỷ, vậy thì coi như xong đời.

- Đặc phái viên Hoàng Thiên Các cũng chỉ là lũ chó má. Bọn chúng mới là lũ khốn nạn!

- Suỵt! Nhỏ tiếng thôi. Lỡ có ai nghe thấy thì sao?

Triệu Xuân Bồi nhìn quanh, cố gắng trấn an Quách Tú.

- Cứ để cho chúng nghe thấy! Bảo lũ chó má Hoàng Thiên Các đến giết ta đi! Bảo Bách Đao Quỷ đến giết ta đi!

Ầm!

Quách Tú đập bàn. Bình rượu lắc lư sắp đổ, Triệu Xuân Bồi vội vàng giữ lại.

- Bình tĩnh đi! Nghĩ đến gia quyến đi!

- Nếu nhi tử ta không tỉnh lại, thê tử ta cũng không sống nổi mất.

Triệu Xuân Bồi biết đó không phải lời nói quá. Quách Tú chỉ có một đứa con duy nhất, phụ tử họ hết mực yêu thương con.

- Nó sẽ tỉnh lại thôi.

- Nếu nó không tỉnh lại, ta sẽ giết tên đó, rồi tự sát.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau:

- Ngươi có thể giết được ta?

Hai người quay lại, thấy ba thanh niên đang đứng ở cửa quán.

- Ngươi là ...?

Kẻ vừa nói với giọng điệu mỉa mai là tên thanh niên đứng giữa, chính là Lương Hồ, kẻ cầm đầu vụ đánh hội đồng.

- Ngươi là cái thá gì mà dám nói giết nhi tử ta?

Quách Tú đứng phắt dậy.

- Ngươi! Ngươi!

Bất ngờ gặp Lương Hồ, hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận. Nhưng rồi hắn gầm lên:

- Ngươi! Chính tại ngươi ... Con ta! Trả con ta lại! Trả con ta lại cho ta!

Cảm xúc cuồn cuộn khiến Quách Tú không biết mình đang nói gì, nhưng Lương Hồ vẫn thản nhiên.

- Tên tiểu tử kia! Chúng ta còn chưa nhận được một lời xin lỗi nào từ ngươi!

Lương Hồ bước tới, cúi đầu xuống.

- Xin lỗi. Ta thật sự biết lỗi rồi. Sẽ không có lần sau nữa. Ngươi hài lòng chưa? Ta đã xin lỗi rồi đấy.

- Cái gì? Ngươi vừa nói gì?

Hai tên kia cười khúc khích, Lương Hồ cũng cố nhịn cười.

Quách Tú vừa say vừa giận, định rút kiếm, Triệu Xuân Bồi vội vàng lao đến can ngăn.

- Bình tĩnh! Bình tĩnh lại! Nghĩ đến gia quyến đi!

Nếu Quách Tú rút kiếm, chắc chắn sẽ bị Lương Hồ giết chết. Quách Tú chỉ là một võ nhân hạng xoàng, còn Lương Hồ tuy còn trẻ nhưng đã được luyện võ bài bản từ nhỏ.

- Ngươi điên à? Ta đã xin lỗi rồi mà ngươi còn định giết ta?

Lương Hồ lẽ ra có thể bỏ đi, nhưng gã ta như cố tình chọc tức Quách Tú.

- Vô liêm sỉ! Nào, giết ta đi! Nếu giết được thì cứ giết!

- Sao lại có kẻ trơ tráo đến vậy?

Quách Tú chỉ muốn đâm chết gã ngay lập tức. Nhưng hắn không thể làm thế. Hắn không thể thắng, mà dù có giết được Lương Hồ thì cũng chỉ chuốc thêm tai họa. Hắn, nhi tử đang hôn mê và thê tử hắn sẽ bị phụ thân Lương Hồ giết chết.

- Xin các vị hãy mau đi đi. Đi mau!

Triệu Xuân Bồi muốn đuổi Lương Hồ và đồng bọn đi, nhưng Lương Hồ vẫn không buông tha.

- Ta cứ tưởng Đông Nhi nhát gan giống ai, thì ra là giống cha nó.

Quách Tú không còn kiềm chế được nữa. Hắn rút kiếm ra, nắm đấm của Lương Hồ lập tức vung tới. Quách Tú bị đánh trúng mặt, ngã lăn ra, đập vào bàn phía sau.

- Các vị thấy chưa? Rõ ràng là hắn ta rút kiếm trước!

Hai tên kia hùa theo, làm như mình là nhân chứng.

Lương Hồ xông đến, đấm đá túi bụi vào người Quách Tú.

- Thằng giữ kho mà dám kiện ta lên Hoàng Thiên Các?

Đó chính là lý do hắn quay lại gây sự. Bị kiện lên Hoàng Thiên Các, hắn bị phụ thân mắng cho một trận, nên đến đây để trút giận.

Đánh Quách Tú một trận tơi bời, Lương Hồ mới dừng lại.

- Tất cả là tại nhi tử ngươi. Ta bảo hắn về nhà lấy trộm tiền, mà hắn không chịu. Hắn nói tiền đó là mồ hôi nước mắt của ngươi. Đồ ngu! Chỉ mình ta là xấu xa thôi sao? Thế nên ta mới đánh hắn. Hiểu chưa? Tất cả là tại nhi tử ngươi!

- ... Chính ngươi đã tự thú!

Môi Quách Tú rách toạc, máu chảy xuống từ vết thương dưới mắt, nhưng lúc này hắn lại tìm thấy tia hy vọng.

- Tự thú cái gì?

- Các vị ở đây đều nghe thấy! Ngươi đã nói lý do tại sao đánh nhi tử ta. Không phải tỷ võ, mà là cố ý đánh hội đồng!

Lương Hồ nhìn quanh với vẻ hung dữ.

- Ai nghe thấy ta nói vậy nào?

Trong quán có khá nhiều thực khách, nhưng không ai dám lên tiếng. Ngay cả Triệu Xuân cũng không dám nói gì. Nếu lên tiếng, không chỉ khách điếm bị đóng cửa, mà tính mạng cũng khó bảo toàn.

- Không ai nghe thấy cả? Hì hì.

Tiếng cười của Lương Hồ khiến Quách Tú bật khóc.

- Hu hu hu!

Hắn ta quá uất ức, không thể chịu đựng được nữa. Kẻ đã khiến nhi tử hắn hôn mê bất tỉnh lại đang đứng trước mặt chế giễu hắn, mà hắn lại không làm gì được. Thân là phụ thân, hắn cảm thấy xấu hổ và có lỗi với nhi tử. Hắn không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi.

- Nam nhân mà khóc nhè như con nít. Đúng là cha nào con nấy. Ha ha ha.

Đồng bọn Lương Hồ cũng cười hô hố.

Đúng lúc đó, một giọng nói thanh niên vang lên rõ ràng từ tầng hai của quán rượu:

- Ta đã nghe thấy.

* * *

[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]