Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Bãi săn cách đó không xa.
Ngọn núi sau Thần Giáo vốn hiểm trở, địa trận trùng trùng, người thường khó lòng đặt chân tới. Ngoại trừ hắn và phụ thân, e rằng chỉ có thủ vệ thân tín của người mới có thể tới được.
- À, phải là ba người mới đúng.
Một tên hộ vệ thân tín của phụ thân được gọi là Huy, hẳn đang ẩn mình đâu đó. Hắn quen biết Huy từ nhỏ, nhưng càng lớn lại càng ít gặp. Người này được phụ thân tin tưởng tuyệt đối, cũng như Lý An đối với hắn vậy.
Kiếm Thiên Phong giương cung, nhưng không thấy bóng dáng Huy đâu cả. Quả nhiên ẩn thân thuật đã đạt tới cảnh giới thượng thừa. Nhưng rồi ... Huy cũng vẫn bị Hỏa Ma Kỳ giết chết trong cái đêm định mệnh ấy.
Hôm ấy, câu đầu tiên phụ thân nói với hắn là:
- Ngươi vác thứ quái quỷ gì vậy?
Kiếm Thiên Phong mang theo một túi da to gần bằng người.
- Đồ dùng cho mấy ngày tới ạ.
- Mấy ngày? Ta chỉ định xuống núi một hôm thôi.
- Biết đâu được ạ? Lỡ như phụ thân thấy đi săn với nhi tử thú vị, mà muốn ở thêm vài ngày thì sao.
Thiên Ma tỏ vẻ khó chịu.
- Cũng tự tin lắm
Tuy mới ở bên cạnh phụ thân chưa đầy nửa canh giờ, nhưng hắn nhận ra trước kia mình thật sự rất ít khi để tâm đến người. Trong ký ức ít ỏi, phụ thân là người kiệm lời. Nhưng giờ đây, người lại nói nhiều hơn hắn tưởng.
- Không tệ.
Đó là lời nhận xét của phụ thân về trận tỷ võ với Cụ Thiên Ba. Dù hắn không dùng hết sức, nhưng cũng phô diễn được phần nào những kỹ năng tích lũy từ kiếp trước. Hắn cũng không có ý định giấu diếm phụ thân.
- Hình như con vẫn chưa dùng hết khả năng?
- Vâng, đúng là vậy.
Hắn pha trò.
- Nhi tử như mãnh hổ giấu vuốt, chứ không phải là con mèo nhỏ bé dễ bắt nạt.
Phụ thân quay lại nhìn hắn.
- Đã là mãnh thú, hà cớ gì phải giấu móng vuốt?
- Cái này … nhi tử chưa từng nghĩ đến …
- Vậy nên ngươi chỉ là tiểu miêu thôi.
Phụ thân định nói gì đó, rồi chợt hỏi:
- Phi Thiên Kiếm Pháp luyện đến cảnh giới nào rồi?
Phi Thiên Kiếm Pháp là võ công bí truyền của dòng dõi Thiên Ma. Tuy không thể sánh với Cửu Hỏa Ma Công, thứ võ học độc tôn của Thiên Ma, nhưng cũng là tuyệt học chỉ Ma Tôn mới có thể tu luyện.
Đương nhiên, võ công cao thâm chưa chắc đã làm nên cao thủ. Còn phải xem người luyện như thế nào, dùng ra sao. Một chiêu thức tầm thường, nếu vận dụng khéo léo, cũng có thể đánh bại cao thủ võ lâm.
Kiếm Thiên Phong quyết định không giấu giếm:
- Nhi tử đã luyện đến đại thành rồi ạ.
Ngay lập tức ...
Vút!
Một luồng chỉ phong từ đầu ngón tay phụ thân lướt qua gò má hắn. Nếu không kịp né tránh, e rằng má hắn đã lõm một lỗ.
Phụ thân nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc.
- Quả nhiên đã đại thành!
Kiếm Thiên Phong xoa xoa gò má nóng ran, giả vờ kêu lên:
- Trời ơi! Sao phụ thân lại không tin nhi tử, còn ra tay nữa chứ? Lỡ nhi tử không né được thì sao?
- Không né được thì phải trả giá cho lời nói dối. Đã đại thành thì ắt phải né được.
- Phụ thân không sợ khuôn mặt tuấn tú này bị một vết sẹo lớn hay sao? Vì nó giống hệt phụ thân, nếu bị thẹo thì …
Kiếm Thiên Phong khịt mũi, phụ thân quay đi.
‘Thật là một phen hú vía.’
Kiếp trước, Kiếm Thiên Phong phải đến ba mươi tuổi mới đạt đến cảnh giới đại thành, nên phụ thân kinh ngạc cũng là lẽ thường. Dù sao, người rất coi trọng võ học. Vì vậy đây hẳn là một lời khen thật lòng.
- Đa tạ phụ thân.
Sau đó, hai người im lặng cưỡi ngựa lên núi. Nếu ở trong phòng, sự im lặng này sẽ rất ngột ngạt. Nhưng giờ đây, giữa núi rừng bao la, lặng lẽ đồng hành cũng là một cách trò chuyện.
Một lúc sau, hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Phụ thân, ai đã dạy người săn bắn vậy?
Một lúc sau, phụ thân mới đáp:
- Ta học từ đại ca.
- Người còn có một sư huynh?
- Hắn ta đã chết rồi. Chết dưới tay ta khi hắn còn trẻ như ngươi bây giờ …
Không gian lại chìm vào im lặng. Hắn không an ủi, mà chỉ nói ra suy nghĩ thật lòng:
- Phụ thân làm rất tốt.
- !
Phụ thân dừng lại, nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
- Nếu không thì nhi tử đã không thể ra đời.
- …
‘Chẳng lẻ phụ thân lại cho rằng nhi tử vô tâm đến vậy, có thể thản nhiên trước cảnh huynh đệ tương tàn hay sao?’
Phụ thân nhìn hắn lạnh lùng, rồi tiếp tục lên đường. Cốt nhục tương tàn, kiếp trước hắn đã chứng kiến quá nhiều. Người càng tỏ ra mạnh mẽ, vết thương lòng càng sâu. Chính vì hiểu điều đó, hắn mới dám nói như vậy.
Kiếp trước, hắn đã học được một bài học: Có thể chôn xác, nhưng đừng chôn vết thương lòng. Có lẽ vì thế mà phụ thân mới nói lí nhí:
- Lúc đó ... ta bất đắc dĩ, không thể làm gì khác.
Kiếm Thiên Phong hiểu ý nghĩa của câu nói này. Phụ thân không thể chiến thắng trong cuộc chiến kế vị nếu không tự tay giết chết sư huynh.
Hắn thẳng thừng:
- Xin phụ thân đừng mong đợi gì ở nhi tử.
Phụ thân quay lại, ánh mắt lạnh lẽo hơn sau khi nghe những lời này.
- Việc phụ thân không làm được, nhi tử cũng không làm được. Huống hồ, người đã có đại ca, một người con xuất chúng như vậy, cần gì bận tâm đến nhi tử nữa. Chẳng phải người hiểu rõ hơn ai hết hay sao?
- Ngươi đang lén lút nói xấu sau lưng ta sao.
- Những lời nhi tử nói, chẳng lẽ sai sao?
Thực ra, Kiếm Thiên Phong nói vậy vẫn còn nhẹ. Mỗi khi nghĩ đến đại ca, trong đầu hắn chỉ hiện lên hình ảnh một kẻ chỉ biết tranh giành vị trí kế nhiệm.
- Vì đại ca nhi tử đang ở biên giới, nên nhi tử mới dám mạnh miệng như vậy.
- Nếu có thể trở thành thiếu giáo chủ của Thiên Ma Thần Giáo, huynh ấy sẽ không phải chịu khổ ải ở biên giới xa xôi.
Hiện tại, đại ca hắn đang làm theo mệnh lệnh của phụ thân. Thực ra lúc này huynh ấy chưa lộ rõ bản chất, nhưng nhờ năng lực vượt trội nên được phụ thân tín nhiệm. Không chỉ thế, rất nhiều ma nhân trong giáo cũng đang cố gắng đuổi kịp huynh ấy.
- Đại ca chắc chắn sẽ không từ bỏ vị trí người kế nhiệm. Vậy hà cớ gì con phải tranh giành với huynh ấy?
Ánh mắt phụ thân nhìn hắn như muốn hỏi: Đó thực sự là suy nghĩ của con sao?.
Hắn đáp lại bằng ánh mắt kiên định: Đúng vậy!
Phụ thân tiến lại gần hắn hơn. Kiếp trước, hắn chưa từng kết hôn, nên cũng không hiểu rõ tình phụ tử là gì. Vì thế, hắn cũng có chút tò mò. Trong mắt phụ thân, hắn là một đứa con như thế nào? Hắn còn phải vượt qua bao nhiêu ngọn núi như thế này nữa?
- Suỵt.
Kiếm Thiên Phong ngẩng đầu lên khi nghe thấy tín hiệu của phụ thân. Phụ thân chỉ tay về phía trước.
- Ngươi có thấy không?
Hắn nheo mắt nhìn, nhưng chỉ thấy rừng cây rậm rạp.
- Nhi tử không thấy gì cả.
- Ta thấy rồi.
- Là gì vậy ạ?
- Bữa tối của chúng ta.
- Vậy thì phải nhanh chóng bắt lấy nó thôi.
Phụ thân nhìn hắn chậm chạp lấy cung tên ra khỏi túi da, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn.
- Làm sao ngươi có thể bắt được thứ mà con không nhìn thấy? Đầu tiên, hãy nhắm mắt lại và cảm nhận không khí xung quanh.
- Vâng.
Cao thủ thường dựa vào chuyển động xung quanh để nắm bắt đối thủ, thông qua việc cảm nhận khí đạo. Lúc này, hắn chỉ cảm nhận được khí tức của mỗi phụ thân. Rất điềm tĩnh.
Điều đó khiến hắn lo sợ. Hắn biết rõ hơn ai hết, khí tức này có thể trở nên đáng sợ đến mức nào khi phụ thân nổi giận. Bề ngoài thì yên bình, nhưng bên trong lại như bão tố đang cuộn trào.