Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 1. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 1

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vương phủ Bắc Lương rồng cuộn hổ ngồi tại núi Thanh Lương, ngàn cửa vạn nhà, cực kỳ tráng lệ.

Là vị vương khác họ duy nhất còn sót lại của vương triều, Bắc Lương vương Từ Kiêu, một võ thần công huân nửa khen nửa chê trên cả triều đình lẫn giang hồ, có thể nói đã có được tất cả mọi thứ ngoại trừ ngai vàng Hoàng đế. Tại ba châu Tây Bắc, hắn chính là chúa tể không thể tranh cãi, một tay che trời, hô phong hoán vũ.

Chẳng trách các vị đại nhân trong triều có chính kiến bất đồng với vị vương khác họ này đều lén lút mắng một tiếng “Từ Man Tử” cho ra vẻ văn nhã, còn một số kẻ lòng dạ khó lường thì càng hiểm độc hơn khi gán cho hắn cái mũ "Nhị Hoàng đế”.

Hôm nay vương phủ rất náo nhiệt, Bắc Lương vương quyền cao chức trọng đã đích thân mở trung môn, bày nghi trượng huy hoàng để nghênh đón một ông lão tiên phong đạo cốt. Bọn hạ nhân trong phủ chỉ nghe nói đó là thần tiên đến từ thánh địa Long Hổ Sơn của Đạo giáo, đã để mắt tới vị tiểu vương gia ngốc nghếch, muốn thu nhận làm đệ tử bế quan. Đây quả là phúc duyên trời ban, vương phủ Bắc Lương đều giải thích là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.

Chẳng phải sao, tiểu vương gia từ khi sinh ra chưa từng khóc, đọc sách biết chữ thì một chữ không thông, sáu tuổi mới biết nói. Tên thì lại rất uy vũ khí phách, Từ Long Tượng, nghe đồn là do lão thần tiên trên Long Hổ Sơn năm đó đặt cho, nói rằng mười hai năm sau sẽ quay lại thu nhận đệ tử, nay chẳng phải đã đúng hẹn mà đến rồi sao.

Trong một sân viện của vương phủ, vị lão tổ tông đạo môn cấp bậc sư tổ của Long Hổ Sơn đang vê một chòm râu bạc trắng, mày nhíu chặt, lưng đeo một thanh tiểu kiếm gỗ đào kiểu Chung Quỳ không thường thấy. Dáng vẻ này của lão, quả thật xứng với hai chữ "xuất trần", bất cứ ai nhìn thấy cũng phải từ đáy lòng mà khen một tiếng "thế ngoại cao nhân".

Nhưng lần thu đồ đệ này hiển nhiên đã gặp phải trở ngại không nhỏ. Không phải vương phủ có ý kiến gì, mà là do vị đồ đệ tương lai của lão đang nổi tính bướng bỉnh, ngồi xổm dưới một gốc lê, quay mông về phía lão, vị sư phụ "hời" có địa vị trong thiên hạ đạo thống có thể xếp vào ba hạng đầu. Còn về võ công, khụ khụ, chắc cũng phải nằm trong top ba mươi chứ nhỉ.

Ngay cả Đại Trụ Quốc Bắc Lương vương đường đường cũng phải ngồi xổm ở đó ngọt nhạt khuyên giải, trong lời dụ dỗ từng bước lại phảng phất chút hơi hướng lừa gạt:

"Nhi tử, đến Long Hổ Sơn học cho thành một thân bản lĩnh, sau này ai còn dám nói ngươi ngốc, ngươi cứ đánh cho ta. Quan văn võ tướng từ Tam phẩm trở xuống, đánh chết không phải sợ, có phụ thân chống lưng cho ngươi.”

"Con à, con sức lực lớn như vậy, không học võ để chiếm một suất trong thập đại cao thủ thiên hạ thì thật quá đáng tiếc. Học thành tài trở về, phụ thân sẽ cho con làm Thượng Kỵ Đô Úy, cưỡi ngựa Ngũ Hoa, mình khoác trọng giáp, oai phong biết bao."

Tiểu vương gia hoàn toàn không để ý tới, chỉ chăm chăm nhìn xuống đất, xem đến say sưa.

"Hoàng Man Nhi, chẳng phải ngươi thích ăn kẹo hồ lô à? Trên Long Hổ Sơn kia đầy rẫy sơn tra dại, ngươi cứ tùy tiện hái, tùy tiện gặm. Triệu thiên sư, có phải không?"

Lão thần tiên gắng gượng nặn ra một nụ cười, luôn miệng gật đầu xác nhận. Thu nhận đồ đệ đến mức này, cũng thật là mất mặt, nói ra ngoài chẳng phải sẽ bị cả thiên hạ cười cho thối mũi sao.

Nhưng dẫu cho vị Đại Trụ Quốc đường đường giữ chức quan siêu Nhất phẩm, một lời chín đỉnh ở mười hai quận có nói đến khô cả họng, thiếu niên vẫn chẳng có phản ứng gì. Có lẽ là vì mất kiên nhẫn, chê phụ thân nói nhiều ồn ào, gã bèn vểnh mông lên, "phụt" một tiếng đánh ra cái rắm thật kêu, còn không quên quay đầu lại nhe răng cười với lão cha.

Bắc Lương vương tức đến nỗi giơ tay lên định đánh, nhưng cánh tay giơ lên giằng co một hồi rồi lại thôi. Một là không nỡ đánh, hai là đánh cũng vô ích.

Đứa con trai này quả thật không phụ cái tên Từ Long Tượng, lấy từ câu “Trong nước rồng mạnh nhất, trên cạn voi khỏe nhất, uy mãnh như kim cương, ấy gọi là long tượng”. Đừng nhìn đứa con trai ngốc có biệt hiệu Hoàng Man Nhi này khờ khạo ngốc nghếch, đến nay một chữ bẻ đôi không biết, da dẻ vàng vọt một cách bệnh tật, thân hình còn gầy yếu hơn bạn đồng lứa, nhưng sức lực thì lại kinh người hạng nhất.

Từ Kiêu mười tuổi tòng quân giết người, từ Cẩm Châu ở Đông Bắc chém giết Hung Nô, đến phía Nam diệt sáu nước lớn nhỏ, tàn sát hơn bảy mươi thành, rồi lại đến Tây Nam trấn áp mười sáu bộ tộc Man Di, loại mãnh tướng sức lực kinh người nào mà chưa từng gặp qua, nhưng kẻ trời sinh gân đồng xương sắt, sức dời non lấp biển như tiểu nhi tử này thì quả thật chưa từng có.

Từ Kiêu khẽ thở dài trong lòng, Hoàng Man Nhi nếu có thể thông tuệ hơn một chút, tâm khiếu khai mở thêm một hai phần, tương lai nhất định có thể trở thành mãnh tướng vô song hãm trận đệ nhất.

Chương sau