Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 102. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 102

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hồng Tẩy Tượng lau mồ hôi, cười ranh mãnh: "Thiên Diễn không sai. Chỉ là trận mưa dông này thanh thế nhỏ hơn ta dự tính, không đủ để dọa cho mấy kẻ lén lút của Long Hổ Sơn kia sợ vỡ mật."

Mấy người Du Hưng Thụy như trút được gánh nặng, nhìn nhau cười. Chưởng giáo sư huynh đã tu thành Đại Hoàng Đình, tin tức cũng đã truyền ra ngoài, đối thủ một mất một còn Long Hổ Sơn ắt sẽ cho người đến dò xét hư thực, hy vọng rằng Võ Đang chỉ là chó cùng giứt giậu, phô trương thanh thế.

Đại sư huynh lặng lẽ xuất quan, mấy người của Long Hổ Sơn đã sớm ẩn nấp trên Hoàng Đình Phong có lẽ cũng chẳng coi ra gì, xem Võ Đang chỉ là đang cố đấm ăn xôi. Vì thế giang hồ mới có lời đồn rằng cái gọi là tu hành Đại Hoàng Đình của Vương Trọng Lâu chỉ là chiêu trò mua danh chuộc tiếng. Tiểu sư đệ tức khí, bèn cố tình chọn ngày hôm nay, là ngày Chân Võ Phục Ma mấy chục năm mới có một lần của Võ Đang, mỗi lần đều sẽ có sấm sét vang trời, mưa lớn trút xuống.

Quan ải Đại Hoàng Đình, nói ngắn gọn là kết đại đan trong lò, dùng tượng quy dẫn khí đến linh căn, khiến khí cơ cộng hưởng với đất trời. Đạo sĩ lúc này được gọi là chân nhân, lấy từ cổ ngữ trong "Đại Hoàng Đình Kinh": "Tiên nhân đạo sĩ chẳng phải thần, tích tinh luyện khí mới thành chân”. Tu thành Đại Hoàng Đình mới được xem là chân nhân, không thể đánh đồng với việc người đời nay hễ thấy đạo sĩ nào cũng gọi tràn lan là chân nhân.

Phật Đạo tranh chấp đã mấy trăm năm, nhưng có một điểm lại rất tương đồng, đó là Phật Đạo đều là người xuất thế, tu pháp xuất thế, không đề cao võ lực cao thấp. Do đó Long Hổ Sơn năm đó xuất hiện một Tề Huyền Trinh được công nhận là thần thông vô biên, danh tiếng như mặt trời ban trưa, nhưng cũng chỉ hàng yêu trừ ma, chưa từng tranh giành danh tiếng với Vương Tiên Chi.

Mấy năm trước Vương Trọng Lâu một ngón tay chặt đứt sông Thương Lan, bị kẻ lắm chuyện xếp vào hàng thập đại cao thủ, Long Hổ Sơn liền vô cùng khinh bỉ, công khai và nửa công khai nói rất nhiều lời khó nghe, ngay cả đám đạo đồng miệng còn hôi sữa của Long Hổ Sơn cũng truyền tai nhau một bài đồng dao chế giễu chưởng giáo Võ Đang.

Đối với việc này, Vương Trọng Lâu lại không tranh, không biện, không nói, không rằng. Sau khi chặt đứt sông cứu bá tánh rơi xuống nước thì lên núi bế quan tu Hoàng Đình.

Du Hưng Thụy cười hỏi: "Tiểu sư đệ, thế tử điện hạ này có thể nhận được mấy phần Đại Hoàng Đình?"

Hồng Tẩy Tượng thở dài: "Chắc cũng được khoảng năm sáu phần."

Du Hưng Thụy kinh ngạc nói: "Vậy nội lực của người này chẳng phải sẽ đứng đầu Võ Đang à?"

Hồng Tẩy Tượng lắc đầu: "Vẫn cần một thời gian khá dài để tiêu hóa.”

Trần Diêu bất đắc dĩ nói: "Mấy ngày nay Võ Đang dốc hết tâm sức để mở rộng kinh mạch khiếu huyệt cho Từ Phượng Niên, lãng phí vô số đan dược, cũng như đào một cái đầm sâu trong cơ thể hắn. Nội lực của chưởng giáo sư huynh chính là thác nước trên Huyền Tiên Phong, xối thẳng xuống, đầy ắt sẽ tràn ra, hấp thu được một nửa đã là phúc vận ngút trời. Như vậy cũng tốt, đại sư huynh còn có thể giữ lại một nửa Đại Hoàng Đình."

Hồng Tẩy Tượng vẫn lắc đầu: "Chưa chắc."

Trần Diêu nghi hoặc: "Lời này nghĩa là sao?"

Hồng Tẩy Tượng tiết lộ một bí mật mà chưởng giáo Vương Trọng Lâu đã nói cho mình trước khi bế quan: "Ban đầu chưởng giáo sư huynh là tu luyện dựa theo khí huyệt trong cơ thể thế tử điện hạ, cho nên bất kể cuối cùng thế tử điện hạ có thể tiếp nhận được bao nhiêu, một thân Đại Hoàng Đình của đại sư huynh cũng sẽ tiêu tán hết, không còn lại một giọt.”

Sắc mặt Du Hưng Thụy tái nhợt, lẩm bẩm: "Thế này thì phải làm sao, phải làm sao đây."

Trần Diêu cười khổ: "Chưởng giáo sư huynh hà tất phải khổ như vậy, Võ Đang chúng ta dù có suy yếu đến đâu, cũng không cần phải e sợ vị Đại Trụ quốc kia đến thế."

Vương Tiểu Bình nhìn lên trời, xoay người rời đi.

Hồng Tẩy Tượng đầu không ngoảnh lại, chỉ nhẹ giọng nói: "Tiểu Vương sư huynh, đừng đến Hoàng Đình Phong tìm đám đạo sĩ Long Hổ Sơn gây chuyện, sẽ làm hỏng kiếm tâm tinh thuần của ngươi. Không giết người không đáng giết, một khi phá lệ, tâm ma sẽ quấn lấy Thần Đồ Kiếm, lấn át Tiên Cơ Kiếm Ý, đời này tiểu Vương sư huynh sẽ ngày càng xa rời kiếm đạo, càng nỗ lực mười phần, lại càng xa rời mười phần."

Vương Tiểu Bình dừng bước, chỉ khựng lại một chút, rồi lòng không vướng bận, vẫn lưng đeo Thần Đồ tiêu sái rời đi.

Trong Tẩy Tượng trì, thế tử điện hạ lặn xuống đáy đầm sâu để nhặt đá cuội làm quân cờ, đang chậm rãi khom lưng mò mẫm. Tốc độ chỉ hơi chậm hơn đi trên cạn một chút, ngoài ra không có gì khác thường. Nước đầm sâu ngàn thước, lạnh lẽo hơn cả đáy hồ trong vương phủ, có điều lúc luyện đao cùng lão già tóc trắng, gã đã vô tình học được Bế Tức Thuật của lão.