Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 104. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 104

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ý thức của Từ Phượng Niên dần mơ hồ, nhưng tay vẫn nắm chặt viên đá cuội định dùng kiếm quyết Lục Thủy Đình để điêu khắc thành quân cờ. Trong cơn mê man, hắn bất chợt nhớ đến câu nói của nhị tỷ Từ Vị Hùng: "Trời đất là lò lửa lớn, ai mà không bị thiêu đốt trong đó", bất chợt nhớ lại năm xưa ham chơi suýt chết đuối trong hồ, bất chợt nhớ lại lần đầu tiên cầm đao giết người máu thịt be bét...

Sắp chết rồi à?

Từ Phượng Niên hôn mê bất tỉnh, những viên đá cuội trong tay đều rơi xuống.

Vương Tiểu Bình đã đến Hoàng Đình Phong một chuyến, nhưng không giết người.

Ba người Long Hổ Sơn thức thời xuống núi. Một kiếm kia của Kiếm Si quả thực quá kinh khủng. Không phải họ không có sức đánh một trận, chỉ là trên núi Võ Đang, Vương Tiểu Bình đã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, phần thắng quá nhỏ.

Vương Tiểu Bình đến bên Tẩy Tượng Trì, nhắm mắt ngồi khô tọa. Thanh kiếm gỗ đào Thần Đồ trên gối không ngừng nhảy múa, phát ra tiếng ong ong.

Thế tử điện hạ được kim khí đan xen như một tòa sen nâng lên, lơ lửng trên mặt nước, mặc cho thác nước xối thẳng xuống đỉnh đầu.

Vương Tiểu Bình không nhìn.

Với tính khí của hắn, hận không thể một kiếm chém đứt thác nước kia, phải biết rằng thác nước này có thể xem là tu vi cả đời của chưởng giáo sư huynh.

Một ngày một đêm sau.

Mưa giông đã tạnh. Khí tượng trên núi trong lành.

Thế tử điện hạ toàn thân ửng đỏ được Hồng Tẩy Tượng cõng về nhà tranh, giữa trán và lông mày có một ấn ký hình quả táo tàu dựng thẳng.

Vương Tiểu Bình đeo kiếm xuống núi.

Hồng Tẩy Tượng và Vương Trọng Lâu đi tới gần Quy Đà bia. Lão đạo sĩ chưởng giáo trông khí sắc vẫn như thường, nhưng Hồng Tẩy Tượng biết rất rõ đại sư huynh đã đến thời khắc hồi quang phản chiếu, nhiều nhất cũng chỉ còn hai ba năm nữa.

Vị sư thúc tổ trẻ tuổi cay đắng nói: "Nhất định phải như vậy thì Võ Đang mới có thể hưng thịnh à?"

Lão chưởng giáo thản nhiên cười ôn hòa: "Không hẳn. Chỉ là ta có tu Đại Hoàng Đình hay không, có Đại Hoàng Đình hay không thì có ích gì cho Võ Đang? Không thể cứ chiếm chỗ mà không làm gì, để ta làm chưởng giáo, thực sự là tài nhỏ mà dùng vào việc lớn. Ngươi tính tình thanh đạm thuận theo tự nhiên, ta làm vậy cũng là để tạo cho ngươi chút áp lực, chung quy vẫn là chuyện tốt. Ngươi xem, ngay cả tiểu Vương sư huynh của ngươi cũng đã xuống núi, nếu không có gì bất ngờ, với thiên tư của hắn cộng thêm chuyến du lịch này, tương lai có thể áp đảo Ngô gia Kiếm Trủng một bậc. Đến lúc đó trên núi có ngươi, dưới núi có hắn, không nói đến câu 'Huyền Võ đương hưng năm trăm năm' của sư phụ chúng ta thì ít ra cũng có thể kiếm thêm chút tiền hương khói. Đạo bào trên người ngươi mặc bảy tám năm rồi không nỡ thay, đến lúc đó có thể đổi một bộ mới."

Hồng Tẩy Tượng ngồi xổm trên đất thở dài não nề, bất đắc dĩ nói: "Lời này ngươi cũng chỉ dám nói với ta, nếu để các sư huynh khác nghe thấy, chẳng phải sẽ bị ngươi chọc cho tức chết sao."

Lão đạo sĩ cười lớn, không hề có vẻ uể oải suy sụp.

Hồng Tẩy Tượng im lặng không nói, chống cằm ngẩn người nhìn về phía núi xa.

Vương Trọng Lâu nhẹ giọng nói: "Từ Phượng Niên lệ khí tuy nặng, nhưng con người không quá xấu, ngươi qua lại với hắn, ta không nói nhiều, chỉ sợ sau này giang hồ và triều đình sẽ không được yên ổn."

Hồng Tẩy Tượng khẽ đáp: "Ta chẳng quản được."

Vương Trọng Lâu dứt khoát ngồi xuống bên cạnh tiểu sư đệ, áy náy nói: "Ta buông tay thế này, ngươi tạm thời lại càng không xuống núi được, có oán đại sư huynh không?"

Hồng Tẩy Tượng cười nói: "Đương nhiên là oán, nhưng nếu không để ta làm chưởng giáo thì ta sẽ không oán!"

Vương Trọng Lâu hừ hừ nói: "Đừng hòng. Oán thì cứ oán, đến lúc đó ta cũng chẳng nghe thấy chẳng nhìn thấy, ngươi cứ việc oán."

Hồng Tẩy Tượng lắc đầu: "Đại sư huynh, có thể có chút phong phạm của chưởng giáo được không?"

Lão đạo sĩ chẳng cho là phải. Hắn không phải mấy lão già ở Long Hổ Sơn, dưới tiên nhân đều là người, bối phận thân phận đều là thứ hư ảo, nếu không thể lập đức lập ngôn, tất cả đều là vật ngoài thân không mang vào quan tài được. Hà cớ gì phải vênh váo nghiêm mặt nhìn người mấy chục năm, không mệt sao?

Vương Trọng Lâu đột nhiên nhẹ giọng: "Tiểu sư đệ, chúng ta tỷ thí một phen nhé? Đã nhiều năm không so cao thấp, à, là so xa gần."

Hồng Tẩy Tượng như gặp phải đại địch, căng thẳng nói: "Không hay lắm đâu?"

Lão chưởng giáo dùng phép khích tướng: "Không dám à?"

Hồng Tẩy Tượng trẻ tuổi khí thịnh đáp: "So thì so!"

Chỉ thấy hai vị đạo sĩ có bối phận cao nhất Võ Đang, ở bên vách đá vạn trượng sắc như dao gọt của Tiểu Liên Hoa Phong, đã làm một chuyện kinh thế hãi tục.