Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 113. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 113

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Từ Phượng Niên vội vàng lên lầu, thấy Lý Nghĩa Sơn ngày một gầy gò, sắc mặt càng thêm trắng bệch như tuyết, khiến gã nhìn mà kinh hồn bạt vía.

Vị quốc sĩ đại ẩn trong Bắc Lương vương phủ khẽ cười nói:

— Sớm biết vậy đã không để Ngụy Bắc Sơn rời khỏi Bắc Lương, vừa hay cho ngươi luyện đao.

Từ Phượng Niên hỏi:

— Nghe nói lão Khôi đã đánh thắng Ngụy Bắc Sơn?

Lý Nghĩa Sơn ho khan vài tiếng, cầm hồ lô rượu xanh uống một ngụm rượu mạnh, khí tức dần ổn định, nói:

— Ngụy Bắc Sơn chỉ là võ phu trung phẩm, đối đầu với Sở Cuồng Nô chỉ cách thượng thượng phẩm một ranh giới, thảm bại không có gì lạ.

Từ Phượng Niên tò mò hỏi:

— Cao thủ thượng thượng phẩm này, trong thiên hạ thật sự chỉ có mười người thôi à?

Lý Nghĩa Sơn không trả lời thẳng, chỉ nói với vẻ giễu cợt:

— Cái gọi là võ đạo thượng thượng phẩm, không thể so với sĩ tử thượng thượng phẩm năm xưa, không đáng tiền.

Từ Phượng Niên do dự một chút, nói nhỏ:

— Nam Cung Phó Xạ nói y là thiên tài Tạ gia nổi danh ngang với sư phụ…

Lý Nghĩa Sơn cười ha hả:

— Chuyện này còn cần nó nói à? Ta chỉ liếc một cái là đã biết đáp án rồi. Tên nhóc mà ngươi gọi là Bạch hồ nhi kia, không chỉ có tướng mạo giống Tạ Quan Ứng, mà thần thái lại càng giống. Nếu ta không nhận ra thì đúng là kẻ mắt mù. Ta hiện đang tò mò đứa nhóc này là nam hay nữ, theo sấm vĩ suy đoán, Tạ Thúc Dương quả thật nên có một người con trai, nhưng Bạch hồ nhi này trông thực sự không giống nam tử.

Đối với cách gọi Bạch hồ nhi, Lý Nghĩa Sơn khá tán đồng nên cũng thuận miệng dùng luôn, không hề cảm thấy hoang đường.

Từ Phượng Niên hết sức đồng tình:

— Đúng vậy, lúc đầu ta có đánh chết không tin, nếu là nam nhân thì thật quá đáng tiếc!

Lý Nghĩa Sơn gật đầu, rồi lại lắc đầu chậc chậc hai tiếng, trên mặt thoáng hiện ý cười khó khăn lắm mới có được chút sinh khí, không còn vẻ âm u như trước.

Cặp thầy trò này, quả không hổ là thầy trò.

Từ Phượng Niên ngồi thẳng lại, nghiêm nghị nói:

— Hôm nay về thành gặp một hòa thượng tự xưng là người của Lạn Đà sơn, nói muốn đưa ta đến Tây Vực.

Lý Nghĩa Sơn uống một ngụm rượu, nói:

— Tăng nhân Long Thủ này ở Tây Vực danh tiếng không nhỏ, sư từ một vị Mật tông Kim Cang Thượng sư tu tập ‘Kim Cang Đỉnh Du Già Kinh’, phiên dịch hơn sáu mươi bộ kinh điển Mật tông, tổng cộng một trăm mười quyển. Nhánh của hắn ở Lạn Đà sơn cực kỳ lợi hại, đời trên nữa chính là bậc đại thành tựu giả đã chứng được Bất Tử Hồng Quang.

Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói:

— Lợi hại hơn nữa thì có liên quan gì đến ta, chẳng lẽ cứ trưng ra danh hiệu sơn môn là bắt ta phải xuất gia làm hòa thượng à?

Lý Nghĩa Sơn cười nói:

— Rốt cuộc có liên quan đến ngươi hay không, ngươi đi rồi sẽ biết.

Từ Phượng Niên cười khổ:

— Sư phụ, đừng châm chọc ta nữa. Tu hành Mật giáo đó, có thể so với Ngô gia Kiếm trủng, mỗi ngày bốn lần lên điện, buổi sớm nhất bắt đầu từ nửa đêm, lúc lên điện bất kể nóng lạnh đều không được đi giày, phải đi chân trần. Mỗi ngày ngủ không đủ bốn canh giờ. Có lúc đến pháp viên tu luyện, phải ngồi xếp bằng trên nền đá sỏi, đông hè đều không ngoại lệ. Nếu bảo ta đến đó luyện đao một hai năm, chịu khổ như vậy ta cũng nhận, nhưng bắt ta ngày ngày tụng kinh niệm Phật thì thà giết ta đi còn hơn.

Lý Nghĩa Sơn mỉm cười:

— Ngươi không biết thượng sư của Long Thủ này là ai à?

Từ Phượng Niên mù tịt.

Lý Nghĩa Sơn cười lớn:

— Người này là nữ Mật tông Thượng sư duy nhất của Lạn Đà sơn, nghe nói không chỉ Phật pháp vô biên mà còn vô cùng xinh đẹp động lòng người, được ca tụng là Quan Âm tại thế. Chỉ chờ song tu là có thể chứng đạo.

Từ Phượng Niên sau khi kinh ngạc, liền cười gian:

— Nói như vậy, có liên quan đến ta thì tốt nhất.

Lý Nghĩa Sơn cười một cách kỳ quái.

Từ Phượng Niên cẩn thận hỏi:

— Sao vậy? Vị Quan Âm Bồ Tát của Lạn Đà sơn này giết người không chớp mắt à?

Lý Nghĩa Sơn lắc đầu:

— Lòng dạ từ bi.

Từ Phượng Niên càng thêm tò mò.

Lý Nghĩa Sơn vừa cười to vừa ho khan:

— Vị Bồ Tát này, năm nay đã bốn mươi hai tuổi. Vừa hay gấp đôi tuổi ngươi, thật trùng hợp.

Từ Phượng Niên phắt một cái đứng dậy, định xách đao ra ngoài liều mạng với tên hòa thượng chết tiệt của Lạn Đà sơn kia.

Đối với phàm phu tục tử mà nói, Lạn Đà sơn có hai điểm mê hoặc lòng người nhất: một là có thể lập địa thành Phật, hai là nam nữ song tu. Về phần thật giả, vì thế nhân cách Lạn Đà sơn quá xa, trong quá trình truyền kinh giảng đạo khó tránh khỏi tam sao thất bản, chân tướng đã sớm mơ hồ không rõ. Cộng thêm Lạn Đà sơn cũng chưa từng có ai ra mặt giải thích nên đã trở thành một bí ẩn đáng để suy ngẫm. Từ Phượng Niên ngược lại rất ủng hộ bầu không khí im lặng của Lạn Đà sơn, thay vì nói rõ nói toạc ra, chi bằng cứ để lại một niềm mong ngóng.