Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 118. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 118

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nàng, tên thật là Hồng Xạ, cắn nhẹ đôi môi mỏng, rồi cũng mỉm cười theo, một vẻ đẹp hồ mị trời sinh.

Đại Trụ quốc Từ Kiêu từng cười nói tiểu nữ tử này, dù vào cung làm phi tử cũng có thể tranh sủng bất bại.

Tiểu cô nương sau khi cạo đi nửa cân son phấn, học Hồng Thự trang điểm nhẹ nhàng phù hợp, quả nhiên diễm lệ hơn nhiều so với lúc không trang điểm, nhưng trong mắt Từ Phượng Niên, vẫn là tiểu cô nương mặt mộc ngày trước đáng yêu hơn.

Tiểu hòa thượng thì vừa niệm kinh, vừa liếc trộm, vừa cười ngây ngô.

Từ Phượng Niên cảm thấy lo lắng cho hương khói của ngôi chùa mà tiểu hòa thượng này ở.

Hồng Thự không có tư cách ngồi cùng bàn ăn cơm, Từ Phượng Niên không phải loại chủ nhân vì sủng ái nha hoàn mà chuyện gì cũng làm trái với lẽ thường. Hắn cùng tiểu cô nương và tiểu hòa thượng ăn bữa cơm chay thanh đạm mà ngon miệng, rồi hỏi: "Lý cô nương, khi nào về nhà, sắp Tết rồi."

Tiểu cô nương trừng to mắt, tổn thương nói: "Từ Phượng Niên, ngươi muốn đuổi người ta đi à?!"

Từ Phượng Niên á khẩu, nói: "Đâu có, ta chỉ sợ cha mẹ ngươi lo lắng thôi mà."

Tiểu cô nương lý lẽ đanh thép: "Lúc gặp ngươi, ngươi còn nói đời này có chết đói không về nhà cơ mà.”

Từ Phượng Niên cười nói: "Lời lúc tức giận thôi, lời lúc tức giận thôi."

Tiểu hòa thượng đang cúi đầu ăn cơm bỗng ngẩng lên chen vào: "Đông Tây, chúng ta thật sự phải về chùa rồi."

Tiểu cô nương giận dữ quát: "Câm miệng!"

Câu cửa miệng này là nàng học từ Thế tử điện hạ.

Tiểu hòa thượng vội và thêm hai miếng cơm, hai má phồng lên.

Tiểu cô nương đỏ mặt nói: "Từ Phượng Niên, chiều nay Hồng Thự tỷ tỷ dạy ta kẻ mày, nghe nói thứ đó còn quý hơn cả cống phẩm Lục Yến chi nữa. Số tiền này đợi ta về nhà sẽ trả lại cho ngươi.”

Từ Phượng Niên ra vẻ gật đầu, nén cười nói: "Được thôi, trên giang hồ quả thật chưa nghe nói có nữ hiệp nào nợ tiền không trả."

Tiểu cô nương rất thích những lời như vậy, đắc ý nói: "Đó là đương nhiên."

Tiểu hòa thượng thẳng tính, cái đầu trọc nhỏ dí sát vào tiểu cô nương thanh mai trúc mã bao nhiêu năm thì tương tư ái mộ bấy nhiêu năm, lo lắng nói: "Đông Tây, hình như ta có nghe sư nương nói qua loại Loa Đãi trên mặt ngươi này cực kỳ đắt, có một thi nhân còn viết ‘trăm lạng vàng tủy rái cá đổi được nửa lạng Nga Lục’. Nếu thật sự phải trả tiền, e là cái bát khất thực của sư phụ cũng sẽ trống rỗng mất."

Tiểu cô nương kinh ngạc "a” một tiếng, lập tức ủ rũ sầu não, cơm canh không còn ngon nữa.

Từ Phượng Niên thấy vậy không lên tiếng an ủi.

Tiểu cô nương có tính cách tâm trạng lúc thì mưa dầm, chớp mắt sau đã nắng ráo. Ăn cơm xong, chuyện phiền lòng vì thiếu tiền đã bị ném sang một bên, nàng lại kéo Hồng Thự tỷ tỷ vào phòng tiếp tục bái sư học nghệ.

Ở nhà cha mẹ keo kiệt, không nỡ mua son phấn cho nàng. Tên ngốc Nam Bắc thì rất sẵn lòng, nhưng lại không có tiền, còn nói mạnh miệng rằng chỉ cần đợi hắn đắc đạo thành Phật, đốt ra được vài viên xá lị là có thể cho nàng đem đi đổi vô số son phấn, kết quả bị nàng cho một trận đấm no đòn.

Từ Phượng Niên không hiểu lắm tâm tư thiếu nữ nên không vào phòng tham gia. Hắn thấy tiểu hòa thượng cởi áo cà sa, cầm thùng nước và tấm giặt ngồi xổm trong sân giặt giũ, hiển nhiên đã quen làm trâu làm ngựa ở ngôi chùa nhà tiểu cô nương, động tác rất thành thạo. Từ Phượng Niên ngồi xổm bên cạnh, nhìn chiếc móc tròn bằng ngà voi trắng muốt trên chiếc cà sa màu xanh lục, cười mà không nói.

Tiểu hòa thượng căng thẳng nói: "Điện hạ, chiếc áo cà sa này không thể đem ra trả tiền son phấn cho Đông Tây được đâu, ta sẽ bị sư phụ đánh chết mất."

Từ Phượng Niên cười nói: "Yên tâm, ta không cần áo cà sa của ngươi. Ngươi mặc nó rất đẹp."

Tiểu hòa thượng vẫn có phần cảnh giác.

Từ Phượng Niên hỏi: "Ta nhớ phương trượng từng là thuật ngữ của Đạo giáo, ‘nhân tâm phương thốn, thiên tâm phương trượng’, là danh hiệu lãnh tụ của Đạo môn Thập Phương tùng lâm. Sao lại biến thành của Phật môn các ngươi rồi?"

Tiểu hòa thượng vừa giặt áo cà sa vừa đáp. Bản tính hắn vốn thật thà chất phác, không nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của thế tử điện hạ nên nghiêm túc trả lời: "Nếu luận về xuất xứ của hai chữ phương trượng, kinh thư Thiên Trúc là 《 Duy Ma Cật Kinh 》 còn ra đời sớm hơn 《 Bản Mệnh Thiên 》 của Đạo môn một trăm năm. Hơn nữa, sư phụ nói với ta rằng đại phương trượng trong chùa tuy chỉ trong một gian phòng nhỏ vuông vức một trượng, nhưng lại có thể chứa đựng ba nghìn tiểu thế giới và ba nghìn sư tử lâm. Ngươi nghe xem, lợi hại hơn nhiều so với cái gì mà ‘nhân tâm thiên tâm’ của Đạo giáo. Sư phụ ta biện luận với người khác chưa bao giờ thua, à, chỉ thua sư nương thôi."