Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ Phượng Niên đứng ở cổng vương phủ, tận mắt nhìn một người, một ngựa, một kiếm dứt khoát rời đi.
Không cần đến Lạc Đồ Viện xem, Từ Phượng Niên cũng biết hộp cờ kia vẫn được đặt ở đó.
Hà tất phải khổ như vậy.
Trên đời này làm gì có nữ tử nào thích một mình đi xa?
Từ Phượng Niên đi lên đỉnh núi Thanh Lương, dưới lầu Hoàng Hạc ở đó sẽ có một buổi ca vũ mà dùng hai từ "hiếm thấy” để hình dung cũng không đủ.
Vốn là để tặng cho tiểu cô nương Lý Tử.
Nào ngờ lại thành tặng cho nhị tỷ.
Khúc "Hoàng Hoàng Bắc Lương Trấn Linh Ca" này chính là do Từ Vị Hùng, người vừa rời đi, viết lời.
Từ Phượng Niên phổ nhạc.
Đêm nay sẽ có điệu múa kiếm của Ngư Ấu Vi. Tiếng hoàng chung đại lữ của đám người Hồng Xạ, Thanh Điểu. Tiếng đàn cầm, sáo, sênh, vu của Lục Nghĩ, Hoàng Thường cùng hơn ba mươi nhạc sư khác. Ca nữ, vũ cơ một trăm sáu mươi người.
Trên đỉnh Thanh Lương, đèn đuốc sáng như ban ngày.
Cả tòa thành đều có thể ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng nơi đây.
Cả tòa thành đều có thể nghe thấy khúc nhạc trời hùng vĩ đó.
Dân chúng trong thành điên cuồng truyền tin cho nhau: "Thế tử điện hạ lại muốn thưởng nhạc rồi!"
Dưới lầu Hoàng Hạc, ánh lửa rực rỡ như cầu vồng.
"Bắc Lương trăm vạn nóc nhà, bao nhiêu xương khô bọc trong áo giáp?"
"Công danh gửi cả một bầu rượu, thử hỏi đế vương tướng quân được mấy nắm đất?”
"Thỏ chạy trên núi, cáo ngủ trong rừng, khí nuốt giang sơn như hổ."
"Mười hộc trân châu, bếp hồng tuyết đọng, tay ngà eo thon hóa cô độc."
"Mười vạn cung nỏ, bắn chết vô số. Trăm vạn đầu lâu, lăn lóc trên đường. Hỡi trang hảo hán, chớ khoe anh hùng thiên hạ đã vào trong túi. Hỡi bậc tiểu nương, chớ đem tương tư ái mộ giấu sâu trong lòng."
"Lại đây, lại đây, thử nghe ai đang gõ trống mỹ nhân. Lại đây, lại đây, thử xem ai là đồ tể chốn dương gian?”
…
"Trấn Linh Ca" tổng cộng một nghìn không trăm lẻ tám chữ, được lưu truyền rộng rãi trong quân đội Bắc Lương.
Trên tường thành, chỉ có lác đác ba người: Từ Kiêu, nghĩa tử Trần Chi Báo, và Từ Vị Hùng bị họ chặn lại sau cùng. Tay phải Từ Kiêu lơ lửng cầm một bát rượu mạnh, nhắm mắt lắng nghe tiếng hát, tay trái vỗ nhẹ vào đầu gối. Trần Chi Báo vẻ mặt nghiêm trang.
Từ Vị Hùng nghe thấy một nửa thì đi xuống lầu.
Trong lòng bàn tay nàng nắm chặt một quân cờ tròn trịa đen như mực.
Tại lầu Hoàng Hạc, lần đầu tiên chứng kiến một khung cảnh hoành tráng đến vậy, tiểu cô nương Lý Tử đã kinh ngạc đến không nói nên lời. Tên ngốc Bổn Nam Bắc nhát gan bên cạnh đã sợ đến mức co giò bỏ chạy, mất dạng.
Lý Tử ngơ ngác nhìn về phía Thế tử điện hạ đang nằm nghiêng trên giường không xa, chỉ thấy hắn khoan thai uống rượu, đầu đội tử kim quan, mình vận bạch bào, giữa trán điểm một vệt đỏ thắm, tựa như một vị thiên tiên đã quên hết mọi ưu phiền.
…
Tiểu cô nương đã sớm nói phải đi, nhưng ngày đầu tiên lại bảo đau bụng, không đi nữa. Ngày thứ hai nói muốn mua chút đồ Tết mang về cho cha mẹ, kết quả kéo Thế tử điện hạ đi dạo trong thành cả một ngày. Ngày thứ ba, nàng nằm lì trong chăn không chịu dậy, mắt đảo liên hồi nhưng không nghĩ ra được lý do gì hay ho, vẫn là Từ Phượng Niên tinh ý, nói rằng lịch thư ghi hôm nay không nên đi xa.
Sau đó, nàng lại bắt Thế tử điện hạ đi cùng mình lên xuống núi Thanh Lương mấy bận.
Đến ngày thứ tư, cuối cùng hết cách, tiểu hòa thượng Bổn Nam Bắc cũng sắp phát điên, tiểu cô nương đành phải thở dài thườn thượt đi đến chiếc xe ngựa Từ Phượng Niên đã chuẩn bị cho nàng. Trong xe chất đầy bánh trái hoa quả mà nàng thích ăn. Nàng gộp cả tiền son phấn vào sổ nợ, lần sau gặp lại Từ Phượng Niên sẽ phải trả hết. Còn về việc số tiền đồng trong chiếc bát dưới gầm giường của cha có đủ hay không, nàng chẳng thèm bận tâm.
Tiểu cô nương thấy Thế tử điện hạ dường như không định lên xe ngựa, cảm thấy thiêu thiếu gì đó, vội nói: "Từ Phượng Niên, ngươi không tiễn ta à?”
Từ Phượng Niên ngẩng đầu, dịu dàng nói: "Không tiễn, sợ ra khỏi thành sẽ không nhịn được mà đoạt ngươi về."
Tiểu cô nương lập tức vui vẻ, xem kìa, Từ Phượng Niên vẫn rất để tâm đến người tri kỷ này của mình, không thể tiễn thì thôi vậy. Hắn còn trẻ, mình còn nhỏ, không sợ sau này không có cơ hội gặp mặt, hơn nữa Từ Phượng Niên nói chậm nhất là hai năm sẽ đến nhà nàng chơi.
Nàng mải vui mừng mà quên mất mình chưa nói cho Thế tử điện hạ biết nhà ở đâu, ngôi chùa kia là chùa gì. Thiên hạ chùa chiền vô số, Thế tử điện hạ dù thần thông quảng đại, không có manh mối thì biết tìm ở đâu? Nàng ngồi vào trong xe, cúi đầu mân mê chuỗi niệm châu tử đàn trên tay, một trăm lẻ tám hạt, ngụ ý phá tan lục căn, lục trần, ba đời, tổng cộng một trăm lẻ tám phiền não. Đây là thánh vật Phật môn mà Thế tử điện hạ đã thành kính cầu xin từ một vị cao tăng đắc đạo trên núi Cửu Hoa. Sư phụ của vị cao tăng đó vừa hay viên tịch ở tuổi một trăm lẻ tám, tay cầm chuỗi Phật môn "thuyên mã sách" này tụng kinh vô số, tự nhiên ẩn chứa một luồng công đức thù thắng chỉ có thể cảm nhận bằng tâm.