Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ Phượng Niên nhìn về phía Thính Triều đình, suy đoán thân phận lai lịch của lão yêu vật, không có manh mối, cười hỏi: "Trong vương phủ rốt cuộc còn có những bảo bối nào, đừng giấu giếm nữa, nói cho ta biết hết đi?”
Từ Kiêu uống một ngụm hoàng tửu nóng hổi, lau miệng nói: "Gần như hết rồi, đều là gia sản ta tích cóp nửa đời người, còn chưa đủ cho ngươi phá à?"
Từ Phượng Niên cười hì hì: "Không có món đồ gia truyền nào à?"
Từ Kiêu phiền muộn nói: "Có thì có, nhưng phải đợi ta chết rồi mới đưa cho ngươi được, chưa đến lúc sơn cùng thủy tận, gia cảnh bần hàn, sao có thể tùy tiện mang ra."
Từ Phượng Niên khẽ nói: "Sắp qua năm mới rồi, nói lời may mắn chút đi.”
Từ Kiêu nhìn mặt hồ phẳng lặng, dường như cảm thấy nhàm chán, rắc một vốc mồi, dẫn dụ một đàn cá chép gấm cuộn mình tạo thành một khung cảnh rực rỡ, lúc này mới cảm khái: "Xương cốt không bằng trước đây rồi. Thời trẻ, ba bốn cân thịt bò uống cùng rượu vào bụng chẳng hề hấn gì, một lần có thể xử lý nửa con dê nướng, bây giờ thì nhai không nổi nữa, nhìn thấy dầu mỡ là buồn nôn."
Từ Phượng Niên cười nói: "Người tốt không sống lâu, kẻ xấu sống dai ngàn năm, đại ác nhân bị ngàn người chỉ trích như ngươi, dù không được một ngàn năm, sống đến trăm tuổi chắc không thành vấn đề chứ?"
Từ Kiêu không lên tiếng.
Từ Phượng Niên ngồi thẳng người, vốc một nắm mồi chuẩn bị ném xuống hồ. Bốn phía hồ tâm đình vì vốc mồi đầu tiên của Từ Kiêu mà đã sớm tụ tập mấy trăm con cá chép bơi lội, cho nên Thế tử điện hạ vừa mới giơ tay, đã có hơn trăm con cá chép gấm tham ăn nhảy lên khỏi mặt nước.
Trước kia Từ Phượng Niên buồn chán, sẽ ôm mấy hộp mồi lớn chèo thuyền đi, cảnh tượng cá chép đầy trời khắp đất ấy mới thật là diễm lệ và hùng vĩ. Hôm qua dẫn theo tiểu cô nương đã chơi một trận thỏa thích, nàng nửa sợ hãi nửa kinh diễm, vẻ mặt vô cùng sinh động thú vị.
Bởi vậy mấy năm nay, đám công tử bột Bắc Lương tranh hoa khôi, đoạt thanh quan với Thế tử điện hạ, chắc chắn là tự rước lấy nhục. Chẳng qua nếu các nàng may mắn được vào Bắc Lương vương phủ, Từ Phượng Niên nhiều nhất cũng chỉ cho các nàng một hộp mồi cá nhỏ, hắn thường đứng một bên xem kịch, chứ không tham gia.
Cuối năm, sau khi gõ xong chuông ở Cửu Hoa Sơn, ăn xong bữa cơm tất niên chẳng nóng chẳng lạnh, Từ Phượng Niên đến Ba Tiêu viện. Ngư Ấu Vi đang ngồi bên cửa sổ trêu đùa Vũ Mị Nương, con mèo trắng này ngày càng béo ú, tròn như quả cầu tuyết, trông thật đáng yêu.
Từ Phượng Niên đưa vỏ đao Tú Đông ra, Vũ Mị Nương liền ngoan ngoãn ôm lấy.
Từ Phượng Niên nhấc lên, chậc chậc nói: "Chắc cũng phải mười cân rồi, sau này gọi là Vũ Béo Nương đi."
Ngư Ấu Vi ôm lấy Vũ Mị Nương có dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, lườm Thế tử điện hạ không hiểu phong tình một cái.
Sau khi Từ Phượng Niên ngồi xuống, lấy một miếng bánh hoa quế tung lên không trung, ngẩng đầu, vừa vặn rơi vào miệng. Món bánh này do Ngư Ấu Vi tự tay chế biến hấp lồng, có hương vị riêng, vừa ra mắt đã được người trên kẻ dưới trong vương phủ yêu thích săn đón.
Vương phủ có trăm gốc quế, vào tiết thanh thu, nàng liền hái những bông hoa quế tươi, vắt lấy nước bỏ bã, loại bỏ vị đắng, rồi ngâm với mật ong hảo hạng, cẩn thận đậy kín cất vào hầm, đợi đến khi làm bánh mới lấy ra.
Bánh hoa quế tan ngay trong miệng, mềm mại mượt mà, nuốt vào trơn mịn. Cái hương vị này, Từ Phượng Niên rất thích, đến cả ánh mắt nhìn Ngư Ấu Vi cũng có phần thâm ý.
Nàng không còn là hoa khôi, không còn là Ngư Huyền Cơ, bị hắn nhìn đến mức căng thẳng, ôm chặt Vũ Mị Nương, vô tình ép bộ ngực đầy đặn đến mức hơn nửa đường cong tròn trịa lộ ra vô cùng quyến rũ.
Từ Phượng Niên hỏi lấp lửng: "Chờ không nổi nữa rồi phải không?”
Ngư Ấu Vi nhướng mày, chỉ phát ra một tiếng "ưm" mềm mại từ trong mũi: "Hửm?"
Từ Phượng Niên cười nói: "Ta biết ngay mà."
Ngư Ấu Vi bị lời tự biên tự diễn của Từ Phượng Niên làm cho hồ đồ, hỏi: "Biết cái gì?”
Từ Phượng Niên nghiêng người về phía nàng, cười tủm tỉm nói: "Trời không còn sớm nữa rồi."
Ngư Ấu Vi không đỏ mặt tía tai như thiếu nữ, không hoảng hốt bối rối, chỉ sờ đầu Vũ Mị Nương, nhỏ nhẹ nói: "Còn chưa làm sao cả mà cả Ngô Đồng viện đã nhìn ta không thuận mắt rồi. Ngươi ăn được miếng bánh hoa quế này, là ta phải đứng dưới gốc quế nói rát cả họng mới xin được của một nha đầu đấy. Nếu qua đêm ở đây, ta và Vũ Mị Nương chẳng phải sẽ đi hít gió Tây Bắc à?"
Từ Phượng Niên cười nói: "Nha đầu đó là Lục Nghĩ hay Hoàng Qua? Lát nữa ta sẽ đi nói nó."