Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Bạch Hồ Nhi vừa đấm vừa xoa: "Ta nói không hay, là vì lời đã là châu ngọc đi trước. Khúc nhạc của ngươi nếu tách riêng ra, vẫn vượt xa dự liệu của ta rất nhiều. Sau này hình như không thể mắng ngươi là bao cỏ được nữa rồi."
Từ Phượng Niên ngửa thẳng người ra sau, nằm trên đất, thản nhiên nói: "Cứ mắng đi, khó khăn lắm mới gặp được một kẻ mắng mà ta không tức giận, không thể lãng phí được."
Bạch Hồ Nhi hỏi: "Nếu đổi lại là người khác mắng ngươi?"
Từ Phượng Niên nói như một lẽ dĩ nhiên: "Mắng lại trước, sau đó đánh cho đến chết."
Bạch Hồ Nhi chợt hiểu ra: "Thảo nào cả Bắc Lương đều nói ngươi ngang ngược càn rỡ."
Từ Phượng Niên làm ra vẻ thâm sâu: "Chắc hẳn ngươi đã nhìn ra, đều là ta giả vờ thôi. Thực ra ta đang nằm gai nếm mật đấy, sẽ có một ngày ta nhất định sẽ làm nên chuyện kinh người, để cho cả thiên hạ đều biết đến văn trị võ công của bản thế tử!"
Bạch Hồ Nhi lười nhác nói: "Ngươi không phải giả vờ. Ngươi là thuận nước đẩy thuyền, bản tính của ngươi vốn là lười biếng vô lại."
Từ Phượng Niên ôm bụng cười ha hả, vui vẻ nói: "Bạch Hồ Nhi mặt trắng, vẫn là ngươi hiểu ta. Vừa rồi ngươi nói gì ấy nhỉ? À, nhớ ra rồi, nếu ngươi là nữ nhân thì tốt, ta sẽ cưới ngươi!"
Bạch Hồ Nhi không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi lười biếng là vậy mà cũng chịu học đao, thật sự vì Lão Hoàng à?"
Từ Phượng Niên lắc đầu: "Không hoàn toàn. Đời này của ta, mười phần thì có đến tám chín phần là không đánh lại lão quái vật Vương Tiên Chi, tất nhiên không cách nào lấy lại được hộp kiếm của Lão Hoàng. Điều này ta biết rõ, chỉ là ta thầm nghĩ, không đánh lại Vương Tiên Chi thì vẫn có thể đợi đến ngày lão già chết đi. Thiên hạ đệ nhị này nếu có thể sống thêm sáu bảy mươi năm nữa, cũng coi như lão lợi hại, bản thế tử tâm phục khẩu phục. Nếu lão sống không tới ngày đó, ta sẽ đi san bằng cả Võ Đế thành!"
Bạch Hồ Nhi cười hỏi: "Vậy trước khi Vương Tiên Chi bệnh chết già chết, ngươi không đến Đông Hải à?"
Từ Phượng Niên nghiêm túc nói: "Đi chứ. Có lẽ vừa qua tháng giêng là phải rời Bắc Lương. Một vài món nợ phải trả, một vài người phải mắng, một vài người phải giết. Đương nhiên, cũng sẽ đến Võ Đế thành một chuyến."
Bạch Hồ Nhi quay đầu nhìn thế tử điện hạ đang nằm, nghi hoặc: "Nếu đã không đánh lại, lấy không được hộp kiếm, đến đó làm gì?"
Từ Phượng Niên bình tĩnh đáp: "Chỉ là đến xem một chút. Nếu không đến xem, chỉ sợ một năm, hai năm, ba năm cứ thế trôi qua, rồi sẽ phai nhạt, sẽ quên mất Lão Hoàng và hộp kiếm."
Bạch Hồ Nhi ngẫm nghĩ một lát rồi cũng nằm xuống, duỗi thẳng hai chân, khẽ nói: "Dường như cũng giống ta, chỉ sợ mình không giữ nổi một hơi là sẽ quên hết mọi thứ. Ban đầu đưa ngươi thanh Tú Đông, là đúng. Bây giờ đổi cho ngươi thanh Xuân Lôi, chắc cũng không tệ."
Từ Phượng Niên cười gian xảo: "Bạch Hồ Nhi, tiếc thật, ngươi lại là nam nhân."
Bạch Hồ Nhi cũng đáp lại tương tự, nheo mắt cười: "Tiếc là ngươi không phải nữ nhân."
Từ Phượng Niên nhắm mắt lại.
Bạch Hồ Nhi dịu dàng nói: "Ngươi muốn rời Bắc Lương, ta sẽ không đi theo. Võ khố có bí kíp năm tầng, trước khi ta lên được tầng cuối cùng, quyết không ra khỏi lầu. Cho nên điều kiện kia của ngươi, có thể đổi một cái khác được không?"
Không đợi Từ Phượng Niên lên tiếng, Bạch Hồ Nhi nói tiếp: "Nếu ngươi không đồng ý, muốn ta đi cùng một chuyến giang hồ, ta vẫn sẽ thực hiện lời hứa."
Từ Phượng Niên vẫn nhắm mắt dưỡng thần, nhếch mép: "Một thanh Tú Đông đổi lấy Xuân Lôi là đủ rồi. Lão Hoàng nói, người phải biết đủ thì mới no bụng no lòng. Ngươi nghe xem, đạo lý này nói hay chưa, chẳng trách hắn có thể múa ra chín kiếm kia. Ta thấy, đây mới là cao thủ. Mẹ kiếp cái đám Vương Tiên Chi, Đặng Thái A, Tào Quan Tử!"
Bạch Hồ Nhi cũng nhắm mắt theo, rồi mơ màng thiếp đi.
Sáng sớm tỉnh lại, Bạch Hồ Nhi đột ngột ngồi bật dậy, sắc mặt trắng bệch, thanh đao Tú Đông bên người run rẩy kêu vang. Mãi đến khi y phát hiện trên người mình đang đắp một chiếc áo choàng lông chồn quen mắt, y mới nhanh chóng trấn tĩnh lại, tự giễu cười một tiếng.
Lúc Từ Phượng Niên tìm thấy Khương Nê, nàng đang xách nước giặt đồ. Mấy bộ quần áo mỏng manh đã bạc màu, đến mức không nỡ dùng sức vò. Nhìn thấy Từ Phượng Niên, vị nữ tỳ sau mấy năm chật vật đã từ "Thái Bình công chúa" lớn thành "Vi Bình công chúa" này có vẻ mặt cứng đờ, coi gã như không thấy. Từ Phượng Niên nghe nói, Nhị tỷ trở về vương phủ tuy không đoái hoài gì đến mình, nhưng lại ngấm ngầm chỉnh cho cái nha đầu ngốc nghếch viết ra "Đại Canh Giác Thệ Sát Thiếp" này một trận tơi bời. Gã chẳng những không đau lòng mà còn hả hê, cho ngươi quậy, cho ngươi không ngoan ngoãn chăm sóc mảnh vườn rau kia. Khương Nê dường như liếc thấy nụ cười không mấy tốt đẹp của Từ Phượng Niên, sắc mặt càng lạnh hơn. Nàng không cẩn thận dùng sức quá mạnh khi giặt đồ, trong mắt tràn đầy vẻ bực bội, rồi động tác lập tức nhẹ nhàng lại, không hơi đâu mà đấu khí với Từ Phượng Niên nữa.