Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Chữ 'phiên' đó ngươi đọc sai rồi."
Khương Nê ngừng lại một chút, rồi đọc lại câu đó.
Từ Phượng Niên cười nói: "Câu này không tính tiền."
Khương Nê không phản kháng, chỉ đọc sách với giọng điệu nặng hơn.
Từ Phượng Niên thu liễm tâm thần, nhắm mắt lại, hít thở theo từng câu chữ, nhịp thở vừa dài vừa đều đặn.
Thấy nàng dừng lại, Từ Phượng Niên mở mắt, suy nghĩ một lát, nén cười nhắc nhở: "Huệ nộ."
Khương Nê không nhận ra chữ "huệ", mặt hơi ửng đỏ.
Từ Phượng Niên nghiêm mặt nói: "Trừ mười văn tiền."
Khương Nê hừ lạnh một tiếng, có lẽ vì đuối lý nên không tranh cãi.
Không ngờ tiếp theo có đến sáu bảy chữ không nhận ra, chỉ trong nháy mắt đã bị trừ mất sáu bảy mươi đồng. Khương Nê đang khô cả miệng, đầu tiên là đỏ hoe mắt, cuối cùng khi nghe câu "Trừ mười văn" không chút cảm xúc của Từ Phượng Niên, nàng đột nhiên "oa" một tiếng rồi bật khóc.
...
Đạo giáo có thuyết Ba mươi sáu Động Thiên, Bảy mươi hai Phúc Địa. Trước đây, sách《Vân Cấp Cung Phủ Đồ》của lão thần tiên Mã Thừa Trinh thuộc Cửu Đấu Mễ giáo tiền triều là nổi tiếng nhất.
Long Hổ Sơn lúc đó chỉ được xếp là phúc địa thứ hai mươi sáu của Đạo giáo, càng không có động thiên nào, so với Võ Đang Sơn dường như kém hơn rất nhiều. Nhưng từ khi vươn lên trở thành tổ đình của Đạo giáo, thiên sư họ Triệu của Long Hổ Sơn tọa trấn Thiên Sư Phủ để hoằng dương giáo pháp, đến nay đạo thống đã truyền thừa bốn mươi đời. Mỗi vị thiên sư đều được triều đình ban cáo mệnh sắc phong, ngoài việc thêm phong hiệu Thiên Sư, còn được giữ chức quan nhất nhị phẩm, phụng chiếu vào kinh yết kiến, truyền thụ thuật dưỡng sinh trừ bệnh cho Hoàng đế.
Thế hệ Đại thiên sư Triệu Đan Hà này cùng với Đại tế tửu của Thượng Âm Học Cung trở thành quốc sư. Thiên sư thế hệ trước chỉ chưởng quản đạo sự các nơi ở Giang Nam, còn thế hệ này lại chưởng quản giáo vụ của đạo giáo trong thiên hạ, chức vị ngang Chính Nhất phẩm, quyền lực nặng tựa vương hầu, có mỹ danh là Vũ Y Khanh Tướng.
Tiêu Dao Quan trên Long Hổ Sơn là một tòa đạo quan nhỏ, người thưa thớt, càng không nói tới hương khói. Có lẽ Thiên Sư Phủ nhìn không nổi, không muốn tòa đạo quan có tuổi đời lâu nhất trên núi này phải thiếu gạo đứt bữa nên chỉ có thể mỗi tháng cứu tế chút ngân lượng.
Tiêu Dao Quan vốn không thuộc đạo đình Long Hổ Sơn, hai đời trước mới chuyển giao về danh nghĩa của Thiên Sư Phủ. Từ đó, Long Hổ Sơn không còn chùa chiền Phật môn, thậm chí ngay cả đạo quan nhỏ lâu năm như Tiêu Dao Quan không chèo chống nổi, các đạo sĩ không thuộc Chính Nhất Giáo đều lần lượt dọn ra khỏi Long Hổ Sơn, điểm này khác biệt rõ rệt với núi Võ Đang có tấm lòng rộng lớn.
Lúc này, trong Tiêu Dao Quan có một lão đạo sĩ họ Triệu tên Triệu Hi Tuyền. Nếu người ngoài lần đầu nghe thấy sẽ chẳng để vào đâu, coi như một lão già bất đắc chí mới vào Long Hổ Sơn. Trong Thiên Sư Phủ trên Long Hổ Sơn có ba vị thiên sư họ Triệu, nhưng đừng tưởng trên núi mang họ Triệu là nhất định ghê gớm, chỉ có đạo sĩ Long Hổ Sơn của Thiên Sư Phủ mới là lãnh tụ của tòa "đạo đô" này. Chưởng giáo Long Hổ đời này là bối tự Đan, tiếp sau lần lượt là Tĩnh, Ngưng, Linh, Cảnh và Quan.
Trong quan, lão đạo sĩ Triệu Hi Tuyền nhìn sơn tra đầy sân đã trải qua gió thổi nắng phơi mưa dập tuyết vùi, sớm đã khô quắt, đâu còn ăn được nữa.
Thiếu niên gầy gò vàng vọt ngồi xổm trong sân, thần sắc có phần khó xử.
Lão đạo sĩ ngồi bên cạnh, hôm nay là một ngày đẹp trời sảng khoái ấm áp, thích hợp nhất để hảo hán kể lại chuyện cũ năm xưa, lão ung dung tự đắc nói: "Long Tượng à, lúc còn trẻ vi sư thích tiêu dao sơn thủy, từ nhỏ đã thông hiểu đại ý bát quái, không sách nào không đọc, phiêu nhiên xuất thế. Năm đó lão tổ tông trên núi yêu thích ta đến mức rối tinh rối mù, nhưng vi sư đâu có để tâm đến cái hư danh Vũ Y Khanh Tướng này, đi rong chơi ba mươi năm mới quay về núi. Hầy, ở dưới núi cũng làm được chút chuyện truyền kinh thụ lục, chữa bệnh trừ tai, chỉ thiếu chút nữa là được lão Hoàng đế mời vào hoàng cung giảng Hoàng Lão thuật. Đừng thấy Thiên Sư Phủ có không ít người từng tới kinh thành, vào đại nội, nhưng đó là vì bọn họ cũng họ Triệu, khác với vi sư, vi sư không dựa vào cái họ này để kiếm cơm, danh tiếng vẫn có thể vang đến tai vua."
"Long Tượng, đừng nhìn sơn tra nữa, nói với vi sư mấy câu, tán gẫu một chút. Hai thầy trò mình mỗi ngày nói chẳng được mấy lời, còn ra thể thống gì nữa, người ngoài còn tưởng vi sư không thương ngươi đấy."