Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
…
Lão Hứa mù là một lão tốt Bắc Lương, vốn là một nỏ thủ, sau khi bị tên lạc bắn trúng một mắt thì chuyển sang làm kỵ binh. Chiến tích của lão tầm thường, trong quân đội Bắc Lương dùng đầu người đổi công huân thì thật sự không đáng nhắc tới, đến nỗi trước khi giải ngũ về quê không tích cóp được gia sản kha khá, chỉ rước vào thân một đống bệnh tật.
Trước kia định cư trong thành cũng coi như rủng rỉnh, chỉ không chịu nổi sự giày vò của đám huynh đệ già còn nghèo túng hơn mình. Đa số họ chết đi đều phải nhờ lão Hứa bỏ tiền mua quan tài, cứ thế qua lại, lão Hứa cô độc một mình cũng chẳng còn bạc.
Lão Hứa là người Cẩm Châu, Liêu Đông chính gốc, từ nhỏ đã côi cút, theo Đại Trụ Quốc Từ Kiêu từ Cẩm Châu đánh đến Liêu Tây, rồi từ Liêu Tây vào Hùng Hài quan, chuyển chiến Trung Nguyên. Trong thời Xuân Thu loạn lạc, rất nhiều lão tốt nhập ngũ cùng thời với lão Hứa, chỉ cần cố sống không chết, đều đã làm đến Tham quân hoặc Hiệu úy, tệ nhất trước khi về hưu cũng lĩnh được một chức võ tán quan Chiêu Vũ Phó úy.
Cho nên nói lão Hứa là một lão tốt, nhưng không phải là lão lính thiện chiến.
Kẻ không dám treo đầu trên thắt lưng để liều mạng tranh công danh mà vẫn kiếm được quan chức, chỉ có thể là con em nhà hào tộc mà thôi. Loại lính già ranh mãnh không thể nói là tham sống nhưng tuyệt đối sợ chết như lão Hứa, có thể không bị giám quân tướng hiệu chém đầu đã là vạn hạnh.
Sau này con mắt còn lại của lão Hứa cũng bị mù, do lên núi đốt than không cẩn thận bị khói hun hỏng, từ đó mới thành lão Hứa mù trong miệng người trong ngõ ngoài hẻm. Điều xui xẻo nhất là sau khi lão Hứa bị mù, họa vô đơn chí, không may ở chốn đông người không tránh được vó ngựa của một tên công tử bột, bị giẫm cho thành què.
Đám công tử bột dắt theo mỹ nhân thấy lão già lăn lộn trên đất thì chỉ phá lên cười. Lão Hứa mù vốn định cắn răng liều mạng, nhưng khi lão sờ soạng được cây đòn gánh trên đất, liền nghe có tiếng nói đám công tử kia là con trai của vị Chiết Xung Đô úy nào đó, là cháu trai của vị Trước tác lang, Thái tử Tẩy mã nào đó trong kinh thành. Lão Hứa liền vứt đòn gánh đi mà gào khóc như một đứa trẻ, hết lần này đến lần khác gào lên "ta đáng lẽ phải chết từ lâu rồi", khiến người ta nghe mà tê cả da đầu, ngay cả một vài người qua đường có lòng thương hại cũng bị dọa cho chạy mất.
Một tên công tử bột ghét lão Hứa ồn ào, rút kiếm định chém xuống. Dân phong Bắc Lương từ xưa đã dũng mãnh, dù là đám công tử bột, sức hai tay có lẽ chỉ đủ cởi thắt lưng của hoa khôi lả lướt, nhưng chỉ cần rút được đao kiếm ra thì tuyệt đối là nói chém liền chém, điểm này khiến rất nhiều công tử bột ngoại địa mới đến Bắc Lương vô cùng không quen.
Nếu lúc đó nhát kiếm trên đầu lão Hứa chém xuống thì đã không có chuyện Thế tử điện hạ hôm nay xách rượu Lục Nghĩ tới.
Lúc đó Từ Phượng Niên tình cờ đi ngang qua, ngựa của hắn còn hùng dũng hơn đám công tử bột hạng ba kia rất nhiều, khí thế tất nhiên cũng ngông cuồng hơn trăm lần. Hắn vốn không muốn dính vào chuyện vớ vẩn này, chỉ là bị một câu nói xé lòng của lão Hứa níu lại: "Chân của lão tử không bị đám con rùa Tây Sở kia đánh gãy, ngược lại bị người của mình làm cho què, trời ơi, mẹ ngươi cũng mù như ta rồi à!"
Từ Phượng Niên không lên tiếng, chỉ sai ác nô xông vào giải tán đám ranh con đó. Còn việc đám công tử được nuông chiều từ bé bị đánh gãy mấy cánh tay mấy cái chân, Thế tử điện hạ hơi đâu mà quản, có bản lĩnh thì kéo cả nhà đến vương phủ tìm Từ Kiêu đòi bạc bồi thường đi? Tốt nhất là mang theo cả thánh chỉ.
Sau đó lão Hứa không chết, không hiểu sao lại được người ta đưa đi chữa chân, nhưng cú giẫm của vó ngựa mạnh như vậy, đâu phải đôi chân già của một lão già có thể chịu nổi, coi như đã gãy hẳn. Lúc lão Hứa mù chuẩn bị ngồi trong căn nhà tranh bên bờ sông chờ chết, đột nhiên có người trong quan phủ đến nói mỗi tháng sẽ phát cho lão một lạng bạc. Lão Hứa nơm nớp lo sợ nhận nửa năm, mới lấy hết can đảm hỏi vị đại nhân kia, đại nhân nói đây là quy định mới của quân Bắc Lương, đối đãi tử tế với lão tốt. Sau đó lão Hứa hỏi một lão đồng đội cũng đang ngắc ngoải, mới biết đây là chuyện thật, chỉ có điều bọn họ đều phải đến nha môn lĩnh tiền.
Lão Hứa thắc mắc, người tốt được báo đáp tốt? Nhưng mình nhìn thế nào cũng không giống người tốt, thời trẻ đốt giết cướp bóc theo Đại Trụ Quốc cũng làm không ít.