Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lão đạo sĩ chết lặng. Chuyện khó như lên trời này cứ thế mà giải quyết xong một cách nhẹ nhàng ư? Ngày đó, vị Đại Trụ quốc từng một tay khuấy đảo cả giang hồ long trời lở đất kia đã phải tốn chín trâu hai hổ lực cũng không thuyết phục được đệ tử này.
Từ Phượng Niên vừa lau nước miếng cho đệ đệ vừa cười mắng:
"Hoàng Man ngốc. Này, thấy chưa, vị này sau này là sư phụ của ngươi. Đến Long Hổ sơn, đánh ai cũng được, chỉ đừng đánh lão đầu này là được. Nếu ai dám bắt nạt ngươi, mắng ngươi là đồ ngốc, ngươi cứ đánh cho nó chết thì thôi, không đánh lại thì bảo sư phụ viết thư về, ca sẽ dẫn thiết kỵ Bắc Lương của chúng ta bôn tập hai ngàn dặm giết lên Long Hổ sơn, mẹ nó cái đạo môn chính thống! Nhớ kỹ, đừng để người khác bắt nạt! Trên đời này, chỉ có huynh đệ chúng ta và hai vị tỷ tỷ đi bắt nạt người khác thôi!"
Từ Long Tượng có lẽ hiểu lờ mờ, gật gật đầu.
Còn lão đạo sĩ thì nghe mà tim đập chân run.
Có Từ Phượng Niên ra mặt, Từ Long Tượng không hề kháng cự, vương phủ không hề dây dưa. Do nghĩa tử Tề Đương Quốc dẫn đầu, bốn mươi thiết kỵ tinh nhuệ hộ tống, trong tối còn có mấy vị năng nhân dị sĩ do Bắc Lương vương phủ nuôi dưỡng theo dõi, cộng thêm một vị thiên sư của Long Hổ sơn, e rằng không ai dám động thổ trên đầu Thái Tuế.
Giờ ly biệt đã đến, thế tử Từ Phượng Niên đứng trước mặt đệ đệ, nhẹ giọng nói:
"Hoàng Man ngốc, sau này ca không thể lau nước miếng cho đệ được nữa rồi. Nhưng ca hứa với đệ, sẽ tiếp tục tìm cho đệ mỹ nữ đệ nhất thiên hạ làm vợ, nàng không chịu, trói cũng phải trói vào động phòng.”
Thiếu niên được ông trời cao ưu ái ban cho lực lượng Long Tượng tuy ngốc nghếch, tâm khiếu chưa mở, nhưng không có nghĩa là không có tình cảm. Ngược lại, ở một phương diện nào đó còn vô cùng mãnh liệt, ví như sự ỷ lại sâu sắc đối với người huynh trưởng thứ hai trên đời này sau mẫu thân sẽ lau nước miếng cho mình.
Năm mười bốn tuổi, Từ Phượng Niên gây ra họa lớn tày trời. Đại Trụ quốc trước nay chưa từng đánh mắng con cái suýt nữa đã vung roi sắt lên người đứa con trai mình thương yêu nhất. Không ai dám khuyên, không ai dám cản, chính là Hoàng Man ngốc đã che chắn vững chắc trước mặt huynh trưởng, một tấc không nhường.
Từ Phượng Niên đỏ hoe mắt, quay đầu nói với lão đạo sĩ từng chữ một: "Triệu Ngưu mũi trâu, ta đã nói rồi, đừng để ai bắt nạt Hoàng Man. Từ Phượng Niên ta tuy là một tên hoàn khố vô lương, trói gà không chặt, nhưng hậu quả thế nào, ngươi nên hiểu rõ."
Lão đạo sĩ cười gượng, khổ sở gật đầu.
Đoàn người dần đi xa, Từ Phượng Niên và phụ thân Từ Kiêu đều không tiễn ra khỏi thành.
Từ Phượng Niên tìm thấy Lão Hoàng đang đứng bên cạnh sư tử bằng ngọc thạch, cười khẽ: "Hôm nay không có tâm trạng uống rượu, để sau nhé?"
Lão bộc cười rất chân chất và rạng rỡ. Gương mặt già nua của lão như một bụi lau sậy lớn chỉ có thể thấy ở nơi hoang dã sau một chuyến đi xa, có thể không gọi là diễm lệ hay hùng vĩ, nhưng lại mang một nét riêng, tựa như một vò rượu cũ đã được niêm phong rất nhiều năm.
...
Long Môn quán trọ có một tuyệt đại mỹ nhân phong hoa ghé đến, trở thành tin tức trọng đại chỉ đứng sau việc Thế tử điện hạ du ngoạn trở về trong hai ngày nay ở thành Lăng Châu.
Những kẻ hiếu kỳ kéo đến suýt giẫm nát ngưỡng cửa quán trọ, việc làm ăn vô cùng phát đạt. Mỗi khi vị mỹ nhân tuyệt sắc kia ra khỏi phòng dùng bữa, quán lại càng chật ních những kẻ lêu lổng đến để chiêm ngưỡng phong thái.
Ban đầu chỉ có đám công tử bột trẻ tuổi tham gia, sau đó cả những phú thương lớn tuổi trên giường đã "lực bất tòng tâm" cũng đến tán thưởng mỹ sắc, đều đồng loạt tán thán rằng đúng là tuyệt sắc giai nhân.
Những kẻ lắm chuyện đều nói vị cô nương này còn động lòng người hơn cả đệ nhất hoa khôi Lăng Châu là Ngư Ấu Vi Ngư nương tử vài phần. Một vài lão gia từng ra khỏi Lăng Châu, đã trải sự đời cũng nói cả đời này chưa từng thấy nữ tử nào kiều diễm đến vậy.
Thậm chí có tài tử còn vung tiền như rác, chen lấn sứt đầu mẻ trán để vào quán trọ chiếm một vị trí đẹp, nhấp một ngụm rượu, mang theo ý niệm "rượu không làm người say, người tự say", rồi trải giấy Tuyên Thành ra bàn để vẽ tranh.
Vị mỹ nhân đến từ nơi khác kia vẫn bình thản, coi mọi người như cỏ rác, chỉ uống loại hoa điêu trần niên hảo hạng nhất của Lăng Châu, khi ăn thì nhai kỹ nuốt chậm, nhưng không e ấp gượng gạo như tiểu thư khuê các, mà mang một phong tình riêng. Chỉ là hai thanh đao dài ngắn khác nhau đặt trên bàn đã khiến không ít kẻ lòng mang ý xấu phải biết khó mà lui.
Nào có khuê nữ nhà lành nào ra ngoài một mình mà lại đeo đao, hơn nữa còn là hai thanh?