Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 167. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 167

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Từ Phượng Niên cười hì hì nói: "Ngụy gia gia, dù có phải đào sâu ba thước đất trên giang hồ, con cũng sẽ giúp người đào Lý Thuần Cương ra.”

Lão đạo sĩ lắc đầu nói: "Ngay cả lão đạo ta cũng sắp xuống lỗ rồi, nói không chừng Lý lão thần tiên đã sớm qua đời. Không dám hy vọng, không dám hy vọng."

Trên xe ngựa, Khương Nê tai thính, nghe thấy ba chữ Mộc Mã Ngưu. Sở dĩ nàng đặc biệt mẫn cảm với cái tên này, lại là một câu chuyện hoang đường mỹ lệ không thể tách rời khỏi vị hoàng thúc của nàng. Trước khi Tây Sở vong quốc, vị hoàng thúc Khương thị đã bỏ ra số tiền lớn mua được một nửa Mộc Mã Ngưu, tức là mũi kiếm dài hai tấc, định rèn thành một thanh chủy thủ sánh ngang Thần Phù. Ngay cả tên cũng đã nghĩ xong, là "Thiên Chân", tặng cho vị chất nữ mà ông thương yêu nhất là Thái Bình công chúa, cùng với thanh Thần Phù kia tạo thành một cặp. Tiếc là chưa đợi chủy thủ rèn xong, Tây Sở đã bại ở Tây Lũy Bích, cả nước lòng nguội dạ lạnh.

Khương Nê đánh giá lão già đang nằm ngủ gật một lượt từ trên xuống dưới, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi vừa nói đến Mộc Mã Ngưu?"

Lão già trông có vẻ nản lòng thoái chí, giọng điệu hờ hững đáp: "Không có.”

Khương Nê bĩu môi: "Ta biết, ngươi là Lý Thuần Cương, Kiếm Thần gì đó."

Lão già mở mắt, kinh ngạc nói: "Tên tiểu tử tinh ranh Từ Phượng Niên kia còn không dám nghĩ đến hướng này, tiểu nha đầu ngươi nghe ba chữ đã đoán chắc lão phu là Kiếm Thần rồi à? Lão phu giống sao?"

Khương Nê ngồi xổm đến hai chân tê rần, lần lượt duỗi thẳng một bên chân thon, bình thản đáp: "Không giống thì sao, lẽ nào ngươi không phải?"

Lão già ngồi dậy, nhìn cô gái mảnh mai trước mắt, nói: "Nếu đã thấy ta là Lý Thuần Cương, ngươi lại không vui lòng theo ta học kiếm?”

Khương Nê lắc đầu: "Hai chuyện khác nhau. Lý do ta đã nói rồi. Bản lĩnh của ngươi càng lợi hại, ta chết càng nhanh."

Lão già tức đến không nói nên lời, nhấn giọng: "Lão phu dù không phải Lý Thuần Cương, một thân bản lĩnh này so với thời kỳ đỉnh cao ít nhất cũng còn lại năm sáu thành. Tin hay không, nếu lão phu muốn giết Từ Phượng Niên, bây giờ có thể ra ngoài tiện tay hái cái đầu của tiểu tử này."

Khương Nê cười khẩy: "Thấy chưa, ta đã nói công phu miệng lưỡi của ngươi là lợi hại nhất. Ngươi đi giết đi, ta không tin Từ Kiêu sẽ để ngươi làm bừa."

Lão già lộ vẻ trầm tư.

Khương Nê lại cầm quyển 《Thiên Kiếm Thảo Cương》 đọc chưa được mấy ngàn chữ lên, nói: "Ngươi là ai không liên quan đến ta. Hơn nữa, Từ Phượng Niên thì ta giết được, ngươi giết không được. Nhưng nếu không cản được ngươi, ta cũng sẽ không cản. Huống hồ, biết đâu ngươi và Từ Phượng Niên đã có giao dịch, đang cố ý thử ta.”

Lão già lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói: "Ngươi nha đầu này, quả có vài phần thần thái giống vị Vương phi có kiếm ý hùng hồn kia. Tại sao các ngươi, những nữ tử thú vị như vậy, đều phải dây dưa không rõ với nam tử nhà họ Từ, lão phu nghĩ mãi không ra. Năm đó nếu không phải tên khốn Từ Kiêu, khiến cho nữ tử kia từ xuất thế kiếm chuyển thành nhập thế kiếm, cho nàng thêm nhiều nhất mười năm để mài giũa kiếm ý hùng hồn thì ngay cả lão phu và Vương Tiên Chi may mắn thắng được Mộc Mã Ngưu cũng không dám nói chắc thắng được nàng. Bây giờ nữ tử đó không còn, ngươi lại đến, lão phu nghĩ thôi đã thấy bực bội, cả người khó chịu. Ngươi đã không muốn học kiếm, lão phu không ép người. Thật ra nếu ngươi không bỏ được chấp niệm, dù có học kiếm cũng chưa chắc có thể đạt đến đỉnh cao, đến lúc đó ngược lại là lão phu hủy hoại một khối ngọc quý. Giết người chung quy không bằng cứu người. Năm đó tên đạo sĩ họ Tề kia cùng ta luận bàn, ta nói về kiếm của ta, hắn nói về thiên đạo của hắn, ai cũng không thuyết phục được ai. Sau này hắn ở Trảm Ma đài chém ma đăng tiên, còn ta lại thua Vương Tiên Chi, mới ngộ ra một đạo lý, muốn đạt đến cảnh giới Tiên Phật, ra tay ắt phải vì cứu người."

Lão già bật thốt một tiếng "Hử!", ánh mắt vốn luôn vẩn đục bỗng lóe lên tia sáng lạ thường, tựa như hạo nhiên kiếm khí. Lão lẩm bẩm mấy câu về "giết người" và "cứu người", rồi nhìn chằm chằm Khương Nê đang ngơ ngác, cười nói: "Tiểu nha đầu, ngươi không học kiếm thật đáng tiếc. Ngày nào đó ngươi đổi ý, cứ quay lại tìm lão phu."

Khương Nê chỉ đọc sách, chẳng thèm để ý đến lão.

Lão già này hình như là Kiếm Thần Lý Thuần Cương thật.

Nàng đột nhiên thò đầu ra nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đã nói Từ Phượng Niên có một nửa thiên phú của ngươi, còn nói hắn luyện đao muộn, chắc chắn không có tiền đồ. Vậy ta lén lút học kiếm với ngươi thì có ích gì?”