Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thanh Điểu hơi đỏ mặt.
Từ Phượng Niên nhìn về phía chiến trường đang giương cung bạt kiếm bên kia, khẽ rung cánh tay, thả Thanh Bạch Loan bay ra, hai tay lần lượt ấn lên Tú Đông và Xuân Lôi, cười gằn: "Tuy đây chỉ là dự tính xấu nhất, nhưng với thân giá của ta, e rằng cũng đáng để bọn họ đối đãi thận trọng như vậy. Mẹ nó, năm cỗ khôi lỗi, đây là định diễn một màn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ à?”
Tấm rèm sau lưng Thanh Điểu được vén lên một góc, thò ra hai cái đầu, một trên một dưới.
Khương Nê không nói gì, chỉ mở to mắt nhìn.
Lão đầu đã rút cây trâm đàn mộc trên búi tóc ra, lại cắm vào một thứ mà Từ Phượng Niên nghĩ nát óc không ra: thần phù!
Cặp đôi dở hơi này đang làm gì vậy?!
Lão đầu híp mắt cười nói: "Tiểu tử, đầu óc ngươi quả thật không tệ. Ba tên phế vật thuộc hạ của ngươi đang đối đầu với Thủy giáp trong Phù Tướng hồng giáp nhân. Ngươi xem thời tiết này đi, không ném nó ra trấn giữ cục diện chẳng phải là quá có lỗi với thân giá của ngươi à? Lão phu tốt bụng nhắc nhở một tiếng, Thổ giáp kia nói không chừng sẽ từ dưới bụng ngựa của ngươi chui lên xé ngươi làm hai nửa. Hỏa giáp đang đứng trên sườn núi cách ngươi sáu trăm bước về phía đông bắc, Mộc giáp đang ngồi trên cây cách ngươi ba trăm bước về phía tây nam, còn Kim giáp… Hử, chưa đến hay là đã bị cao nhân che giấu khí tức rồi? Hay là đã đi tìm đám khinh kỵ Phượng Tự Doanh của ngươi gây phiền phức? Thật khiến lão phu không bớt lo được, hay là ngươi cho một câu dứt khoát đi, ta và tiểu nha đầu sẽ về Lương Châu, đánh đánh giết giết thật vô vị, cùng lắm thì gọi người đến giúp ngươi nhặt xác."
Từ Phượng Niên cười nói: "Vậy ta lại đoán xem, Từ Kiêu và người có ước pháp tam chương, có từng nhắc tới việc người không được đụng đến binh khí không?"
Lão đầu trừng mắt, đưa cánh tay độc nhất ra để chứng tỏ sự trong sạch. "Tiểu tử, ngươi xem trên tay lão phu có cái gì?"
Từ Phượng Niên đưa một tay ra. "Giao thần phù cho ta bảo quản.”
Khương Nê lớn tiếng kháng nghị: "Đây là của ta! Của ta!"
Từ Phượng Niên không để ý đến tiểu nê nhân ngây thơ trong sáng này, chỉ nhìn chằm chằm lão đầu.
Lão đầu lắc đầu quầy quậy nói: "Thôi thôi, nhớ kỹ, lần này lão phu ra tay không phải vì ngươi, mà là vì tiểu nha đầu."
Từ Phượng Niên cười rụt tay về, ý tứ đã quá rõ ràng. Khương Nê tức đến phồng má, hận không thể đoạt lại thần phù đâm một trăm nhát vào khuôn mặt gian trá như hồ ly đáng ghét kia.
Trong một thoáng chốc, lão đầu đã khom lưng cúi người, không thể nói là nhanh hay chậm bước ra khỏi xe ngựa, duỗi ngón tay ra búng nhẹ.
Tách.
Một giọt nước bị búng trúng, bay ra ngoài.
Từ Phượng Niên đột ngột quay đầu, dõi theo giọt nước không mấy nổi bật này nhìn về phía cuối con đường nhỏ.
Một giọt.
Hai giọt.
Mười giọt.
Trăm ngàn giọt.
Nối liền thành một đường.
Hội tụ thành một thanh kiếm.
Từ phía Từ Phượng Niên, thẳng đến ngực của vị Phù Tướng hồng giáp nhân kia.
Thủy kiếm nhẹ nhàng xuyên thủng Phù Tướng Thủy giáp nhân tựa như kim cương bất hoại.
Kiếm khí ngập trời vỡ tan.
Cỗ khôi lỗi kia ầm ầm sụp đổ.
Từ Phượng Niên nhìn đến ngây người, vội vàng nhắm mắt lại. Trong trời đất, vạn vật quy về tĩnh lặng. Cậu không ngừng tưởng tượng lại quỹ đạo của luồng kiếm khí tựa như thanh long xuất thủy kia.
Thủy kiếm đối Thủy giáp.
Ngụy gia gia, người nói Nhất phẩm có bốn cảnh giới, trên Kim Cương là Chỉ Huyền.
Thì ra một ngón tay búng ra huyền cơ chính là Chỉ Huyền.
…
Thư Tu đứng ngây ra không dám động, thanh thủy kiếm này vừa vặn bắn vụt qua đỉnh đầu nàng, làm rối tung mái tóc xanh. Chiếc khăn lụa tím dùng để cố định búi tóc rơi xuống bùn lầy, cả bộ thâm y bó sát thân hình thon thả tinh tế đều bay về phía trước. Thủy kiếm hiện ra một đường mảnh nhỏ, lại mang theo kiếm khí kinh người, tiếng nổ ầm ầm bên tai Thư Tu mãi không dứt.
Thư Tu mặt mày tái nhợt, không dùng kiếm mà còn kinh hãi đến vậy, Lã Tiền Đường đã nghiên cứu kiếm đạo ba mươi năm lại càng há hốc miệng. Kiếm pháp thượng thừa xưa nay là kiếm đạo, chứ không phải kiếm thuật, mà kiếm ý hùng tráng hay yếu ớt không có quan hệ trực tiếp đến quy mô lớn nhỏ của kiếm khí. Một ngón tay này của lão đầu trên xe ngựa thực sự giống hệt con sóng trên sông Quảng Lăng ở quê nhà. Hàng năm vào ngày mười tám tháng tám, con triều hùng vĩ thiên hạ vô song, Lã Tiền Đường đã dựng một căn nhà tranh gần Hải Diêm Đình, nơi thích hợp nhất để thưởng lãm cảnh "triều dâng nửa đêm tựa mười vạn quân gào thét" trên sông Quảng Lăng. Ông xem triều luyện kiếm suốt mấy năm, mới có được bản lĩnh trọng kiếm như ngày nay.