Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 19. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 19

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đến dưới Thính Triều đình khí thế nguy nga, y ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đình, ánh mắt phức tạp. Nói là đình, nhưng thực chất là một tòa các lầu đường đường chính chính, đỉnh chóp nhọn, mái cong tầng tầng, bốn phía nhìn như một.

Từ Phượng Niên cười khẽ: "Bên ngoài nói là sáu tầng, thực ra bên trong có chín tầng, số bắt đầu từ một, cực tại chín mà. Nhưng vì e ngại có kẻ ở kinh thành ăn no rửng mỡ nói ra nói vào nên mới thành ra bộ dạng này."

"Như ngươi thấy, bốn tầng dưới có hành lang bao quanh, tầng năm và sáu có thể dùng làm đài quan sát. Tầng trên cùng không đặt bất kỳ sách vở vật phẩm nào, trống không."

"Trong các có năm người chuyên phụ trách sắp xếp bí kíp võ học theo độ khó tu luyện từ dưới lên trên, chắc là thủ các nô mà giang hồ hay nói, đều là những lão già ta quen từ nhỏ, xuất quỷ nhập thần."

"Người chép sách chỉ có một, ta học thư họa đan thanh từ hắn, một kẻ bệnh lao, trông còn giống quỷ hơn cả quỷ, nhưng lại nghiện rượu như mạng. Mỗi lần ta lên lầu đều phải mang rượu cho hắn."

"Nếu nói đám võ nô giữ các là cao thủ, ta tin, còn nếu vị nửa sư phụ này của ta mà là cao thủ, ta sẽ nhảy từ tầng chín xuống."

Mặt hồ lý trắng không được đằng chân lân đằng đầu đòi vào các, ngay cả cảnh Vạn Lý Triều Thiên trong hồ cũng không ngắm, xoay người bỏ đi, điềm nhiên nói: "Ngươi lấy giúp ta một bộ《Tu Di Giới Tử》trước. Bia Lâm tự của thánh địa Phật môn chỉ có nửa bộ không hoàn chỉnh, trong các chắc là có nửa bộ còn lại, tổng cộng sáu cuốn. Ta lật sách nhanh, một cuốn một cuốn quá phiền phức, đối với ta không có lợi. Vì tiền rượu ngươi cần để lên lầu ta sẽ trả. Tú Đông và Xuân Lôi ta chỉ có thể đưa ngươi một trong hai thanh, cho nên ngươi bớt lên lầu vài lần, ta sẽ càng thấy an lòng vài phần."

Từ Phượng Niên cò kè: "Ta có thể lấy thanh Xuân Lôi đó không?"

Mặt hồ lý trắng quả không hổ là người sảng khoái, không chút do dự nói: "Được."

Từ Phượng Niên ngạc nhiên: "Ngươi thật sự nỡ à?"

Mặt hồ lý trắng đi thẳng, bình thản nói: "Trên đời này không có thứ gì là không nỡ buông tay."

Từ Phượng Niên đi theo sau bĩu môi, lẩm bẩm tỏ vẻ không tin: "E rằng chỉ kẻ không còn gì mới có tư cách nói câu này."

Mặt hồ lý trắng ở lại một sân viện yên tĩnh cách đại viện của thế tử không xa, sống những ngày đèn sách mà trong mắt Từ Phượng Niên là nhàm chán đến cực điểm, thông đêm suốt sáng, xem bộ dạng chỉ thiếu điều đục tường mượn sáng, treo mình lên xà đâm vào đùi thôi.

Ban đầu Từ Phượng Niên còn muốn rủ vị mỹ nhân này đi thưởng hoa ngắm trăng, nhưng rồi lại thôi. Ngoài việc vào sân đưa sách thì hắn chỉ đến Thính Triều đình trả sách. Chỉ lúc đưa sách mới trò chuyện vài câu, đều là hỏi qua loa vài chuyện giang hồ.

Ví như hỏi mặt hồ lý trắng trong thập đại cao thủ thiên hạ ai lợi hại hơn, tứ đại mỹ nữ có thật sự chim sa cá lặn hay không, toàn là những câu hỏi ngây ngô của kẻ ngoại đạo.

Mặt hồ lý trắng tuy ăn nhờ ở đậu nhưng không hề có ý định phải nhìn sắc mặt người khác, phần lớn đều không đáp lời.

Đối với việc này Từ Phượng Niên cũng đành bất lực, có điều thu hoạch duy nhất chính là mặt hồ lý trắng lạnh lùng như băng kia giờ đã chịu để hắn chạm vào hai thanh đao Tú Đông và Xuân Lôi, thậm chí không ngại để hắn rút Tú Đông ra, tự mình múa may vài đường quyền vụng về cho vui.

Đối với việc này, Đại Trụ Quốc mắt nhắm mắt mở, trước sau chưa từng hỏi đến nửa lời.

...

Tin tức Thế tử điện hạ hồi thành vừa truyền ra, ngay trong ngày đã có đám công tử bột Lăng Châu thân thiết với Từ Phượng Niên tí tởn chạy tới cửa. Lúc đó hắn còn đang ngủ say như chết, Đại Trụ Quốc liền đuổi hết bọn họ đi.

Mãi cho đến bây giờ mới có người được vào phủ làm phiền. Một người là nhị công tử Nghiêm Trì Tập của Lăng Châu Mục Nghiêm Kiệt Khê, người còn lại là Lý công tử Lý Hàn Lâm nức tiếng ăn chơi trác táng của Phong Châu.

Người trước vì tên có âm đọc không may, bị đám công tử bột mấy châu quận lân cận gọi là “Gia Cật Kê”, nhưng lại là một chính nhân quân tử hiếm có, một tên mọt sách chính hiệu. Chỉ là cái vẻ học cứu có phần đáng yêu, chuyện nhỏ thì hồ đồ, chuyện lớn lại có tư duy sáng suốt.

Mà Lý đại công tử có cái tên thanh nhã kia lại là một ác bá đích thực. Ném người sống vào lồng thú xem thảm kịch phanh thây chỉ là một trong những sở thích bệnh hoạn của vị công tử bột số một Phong Châu này. Hắn còn nam nữ đều không tha, đặc biệt ưa thích tiểu tướng công môi hồng răng trắng, bên người lúc nào cũng có một hai thư đồng áo xanh mày thanh mắt sáng để sủng hạnh đùa bỡn.

Quen biết Nghiêm Trì Tập là vì Nghiêm công tử từ nhỏ đã quen làm cái đuôi của Thế tử điện hạ. Từ Phượng Niên cũng thích trêu chọc người bạn đồng niên lúc nào cũng treo lời thánh nhân dạy bên miệng này.