Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 36. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 36

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Từ Phượng Niên sa sầm mặt cười lạnh nói:

"Ta nghe nói, ba năm trước ta mới rời Lăng Châu vài chục dặm, Hồng Tước lâu đêm đó đã ăn mừng linh đình đến hừng đông, nghe nói cả Nam Hoài hà đều thơm nức, uống hết một trăm vò mỹ tửu? Kiếm được mười vạn lượng bạc trắng?"

Mụ tú bà khóc lóc giải thích:

"Điện hạ minh giám, Hồng Tước chỉ là buôn bán nhỏ, nào dám từ chối khách."

Từ Phượng Niên bị chọc cười, nói đầy thâm ý:

"Ngươi có nỗi khổ, bản thế tử hiểu, nhưng nên thế nào thì vẫn là thế đó. Ngươi yên tâm, gặp nạn tuyệt đối không chỉ có một nhà Hồng Tước lâu các ngươi, những kẻ ba năm trước từng uống rượu tìm vui ở đây, ta sẽ xử lý từng đứa một. Hồng Tước muốn mở cửa thì trước tiên đuổi Liễu Tước Nhi, kẻ đã chế giễu Ngư Ấu Vi, ra khỏi Lăng Châu, sau đó đợi thêm một năm nửa, bản thế tử nguôi giận thì các ngươi mới có thể làm ăn."

Mụ tú bà học được thủ đoạn nuôi gầy mã từ Giang Nam đạo để hái ra tiền, còn muốn van xin, nhưng thế tử điện hạ đã mất kiên nhẫn xoay người rời đi, chỉ quay đầu cười nhìn Ngư hoa khôi nổi bật bên cạnh:

"Đã hả giận chưa?"

Ngư hoa khôi học theo tiền bối Lý Viên Viên, đều lui khỏi thanh lâu vào thời kỳ xuân sắc nhất, gương mặt trái xoan của nàng đầy đặn hơn vài phần, ôm con Võ Mị Nương mới một mùa đông đã nặng thêm năm sáu cân, không nói gì.

Trên đường đến cầu Sư Tử bên bờ Nam Hoài hà ngắm đèn, vị thế tử điện hạ dốt đặc cán mai lẳng lặng hỏi:

"Ấu Vi, vừa rồi ta định dùng câu ‘đạn quan tương khánh’ để hình dung hành vi của đám vương bát đản kia ở Hồng Tước lâu, có thỏa đáng không?"

Trong mắt Ngư Ấu Vi dấy lên một khung cảnh tinh xảo như lớp váng xanh trên mặt rượu mới ủ, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh:

"Không thỏa đáng."

Từ Phượng Niên đắc ý nói:

"May mà chưa dùng."

Cầu Sư Tử Mười Ba Nhịp ở Lăng Châu gần như một tên gọi khác của hẻm Khoa Giáp.

Cây cầu này có ba điều kỳ lạ. Thứ nhất, cầu tên là Sư Tử nhưng trên lan can cột trụ lại điêu khắc trăm thú ngàn chim, duy chỉ thiếu sư tử. Thứ hai, thân cầu làm bằng Hán bạch ngọc nên luôn có kẻ lăm le vác búa sắt đến để gõ một ít ngọc khối, đục một ít ngọc phấn đem bán lấy tiền, đến nỗi cầu Sư Tử quanh năm đều có những người gác cầu khỏe mạnh mang thân phận nửa quan nửa dân đứng ở đầu cầu và cuối cầu. Thứ ba, có lời đồn chí quái rằng từng có tiên nhân cưỡi rồng bay lên trời từ trên cầu.

Từ Phượng Niên thấy Ngư Ấu Vi ôm Võ Mị Nương hơi mệt, liền đón lấy bế vào lòng, con mèo trắng béo ú vô cùng đáng yêu này lại chẳng muốn làm nũng với chủ nhân của chủ nhân nó, ngay cả vẻ mặt lạnh nhạt cũng giống hệt Ngư Ấu Vi.

Từ Phượng Niên cầm một xâu kẹo hồ lô không để tâm, cắn một miếng rồi đột nhiên hỏi:

"Ngươi nói xem nếu vị thiếu gia thích ăn son phấn kia không biết bơi thì phải làm sao? Toàn thân dính đầy phẩn uế, ra khỏi hố xí rồi làm sao về nhà?"

Ngư Ấu Vi không muốn trả lời câu hỏi này, nhất là khi trong tay nàng còn đang cầm một món đồ ngọt điêu khắc hình phượng hoàng bằng đường mật.

Từ Phượng Niên nghĩ sai rồi.

Vị công tử kia biết bơi hay không thật ra không quan trọng, bởi vì hắn đang đứng trong một cái hố xí, đánh chết không chịu trèo ra, không muốn Phàn muội muội tựa tiên tử trong lòng nhìn thấy một Lâm Thám Hoa toàn thân dính đầy phẩn uế.

Phàn muội muội đứng cách đó không xa, đau lòng nhíu mày, lựa lời khuyên nhủ, mãi cho đến khi lễ hội đèn lồng Nguyên tiêu kết thúc mới thuyết phục được Lâm Thám Hoa trèo ra khỏi hố xí. Còn về làm sao để trở về, lại là một đoạn đường gian truân cay đắng mà Thám hoa lang đã định trước cả đời khó lòng nguôi ngoai.

Cơn tai bay vạ gió này khiến Lâm công tử vốn định ngày hôm sau đi bái kiến trưởng bối thế giao phải trì hoãn gần nửa tuần. Đến khi rốt cuộc hắn lấy hết can đảm ra ngoài gặp người, lại hay tin vị trưởng bối có quan hệ họ hàng rất xa nhưng tay nắm giữ công khí hạng nhất của triều đình đã rời thành đi tuần tra biên cảnh, thế là Thám hoa lang dứt khoát dẫn Phàn muội muội lên núi Võ Đang giải sầu.

Tiết Kinh trập đến.

Sấm xuân nổ vang, vạn vật bừng tỉnh, sâu bọ giật mình phá đất chui ra. Bắc Lương vương phủ phủ một màu tuyết trắng, phong quang vô hạn, đến khi xuân về hoa nở, cảnh sắc trong phủ cũng diễm lệ không kém, ngàn cây đào phấn lê trắng, xuân ý dạt dào.

Giữa trưa, Từ Phượng Niên một mình ra bờ hồ, chèo thuyền đến giữa hồ, cởi áo ngoài, hít một hơi thật sâu rồi nhảy vào làn nước xanh biếc.