Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chẳng cần nói đến đại nha hoàn được Từ Phượng Niên đặc biệt sủng ái, ngay cả nha hoàn hạng hai, quản gia và người gác cổng bình thường cũng phải tươi cười chào đón. Trong số các nha hoàn này, Hồng Thự, vốn có biệt danh là Hồng Xạ, tính tình nhu mì, dễ nói chuyện với bất cứ ai. Còn Thanh Điểu thì hoàn toàn ngược lại, nàng cung kính thân cận với Từ Phượng Niên, nhưng không mù quáng nghe theo. Từ Phượng Niên từ nhỏ đã nghịch ngợm gây sự, rất nhiều lần gây họa, cũng đều là Thanh Điểu có tính tình giống hệt con ngựa bất kham đứng ra thu dọn tàn cuộc cho hắn.
Nhắc đến Thanh Điểu, từ lúc hiểu chuyện Từ Phượng Niên đã cảm thấy nàng luôn ở bên cạnh mình. Nàng do Vương phi dắt tay đến trước mặt hắn, không giống nha hoàn mà lại như nửa người tỷ tỷ. Nàng ở Ngô Đồng Uyển không mấy thân thiết với các nha hoàn khác, trời sinh mặt lạnh lòng băng, mỗi năm đều có vài khoảng thời gian không ở trong vương phủ, nhưng mỗi lần trở về đều mang đến cho Thế tử điện hạ một món đồ nhỏ dụng tâm. Sau một trận sóng gió nhỏ thời niên thiếu, tất cả đều được Từ Phượng Niên cất giữ cẩn thận.
Nói chung, trong Ngô Đồng Uyển đều là những nhân vật không có câu chuyện gì lớn, trông cũng ưa nhìn, nhưng nhấm nháp một hồi lại thấy nhạt nhẽo đơn điệu. Nghĩ lại thì tất cả cũng là vì trong mắt Đại Trụ Quốc không dung nổi một hạt cát.
Từ Phượng Niên dốc hết tâm sức vắt cạn nghiên mực mới miễn cưỡng viết xong một bức thư nhà, lan man lảm nhảm toàn những chuyện vặt vãnh như vừng như đậu, đi ngược lại hoàn toàn với ý định ban đầu. Cuối cùng, hắn đành phải tự an ủi mình rằng nếu viết cao siêu quá, Hoàng Man Nhi cũng chẳng hiểu được, cứ thẳng thắn là tốt nhất.
Viết thư xong, Từ Phượng Niên vươn vai một cái, bước ra ngoài phòng, quả nhiên thấy Thanh Điểu đang đứng ngẩn người ở hành lang trong sân. Nhìn sắc trời, tuyết lớn đã ngớt, đúng là thời điểm thích hợp nhất để áo gấm đi đêm. Hắn bèn kéo Thanh Điểu rời khỏi Ngô Đồng Uyển, định đến Phượng Nghi Quán trêu chọc Phàn muội muội bệnh tựa Tây Thi khiến người ta thương cảm.
Còn về Lâm Thám Hoa, Từ Phượng Niên cảm thấy rất hợp khẩu vị của Lý Hãn Lâm.
Giữa đường, Từ Phượng Niên nhớ ra hôm nay hình như là ngày treo biển thả chó của mình, bèn cười hỏi: "Trong phủ có động tĩnh gì không?”
Thanh Điểu trả lời vẫn ngắn gọn súc tích như mọi khi: "Có."
Từ Phượng Niên tinh thần phấn chấn, cười nói: "Là nhắm đến phía Thính Triều Đình, hay là tìm Từ Kiêu?"
Thanh Điểu lắc đầu: "Không biết."
Từ Phượng Niên vẻ mặt tiếc nuối cảm thán: "Bây giờ kẻ cắn câu càng ngày càng ít.”
Thế tử điện hạ những năm gần đây nhàn rỗi không có việc gì làm, liền cố ý để Bắc Lương Vương phủ vốn quanh năm canh phòng nghiêm ngặt nới lỏng trong một khoảng thời gian nhất định, nhưng bên trong vẫn siết chặt. Hắn mỹ danh gọi là "câu cá", chuyên dụ dỗ những hảo hán giang hồ thèm khát tuyệt học bí tịch trong võ khố, hoặc những thích khách nhà có thù oán mang đầy nhiệt huyết.
Bốn năm năm trước có một lần treo biển, nhiều nhất đã dụ được bốn nhóm khách không mời mà đến lớn nhỏ. Sau một trận đóng cửa đánh chó, nghe nói ngày hôm sau có hai mươi sáu cỗ thi thể bị kéo ra ngoài băm cho chó ăn.
Sau khi du lịch trở về, treo biển hai lần nhưng không thu hoạch được gì, chắc hẳn đám hiệp sĩ cỏ rác kia đã tỉnh táo lại, ít có tôm cá nào mắc lừa. Chỉ không biết thành quả hôm nay thế nào. Sự nhàm chán đến cực điểm của Từ Phượng Niên, có thể thấy được đôi phần.
Thanh Điểu đột nhiên dừng bước, ngoảnh lại nhìn Ngô Đồng Uyển.
Từ Phượng Niên nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Nàng nhẹ nhàng đáp: "Không có gì."
Từ Phượng Niên đè nén nghi hoặc trong lòng, đi đến Phượng Nghi Quán. Vào trong phòng, hắn thấy Phàn muội muội đang cùng gã họ Lâm đánh cờ vây. Thấy Từ Phượng Niên, Phàn tiểu thư dường như sững người, còn Lâm Thám Hoa thì mặt như đưa đám. Qua những gì thấy và nghe được trong phủ gần đây, cuối cùng y cũng biết được kẻ tự xưng là bạn đọc của điện hạ trước mắt đây chính là Lương Vương Thế tử thật trăm phần trăm. Y bèn thấp thỏm đứng dậy cúi người, vái chào đến tận cùng, run giọng nói: "Bái kiến Thế tử điện hạ.”
Chẳng đợi Từ Phượng Niên đáp lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng binh khí ồn ào của đám giáp sĩ vương phủ. Lâm gia công tử còn đang ngơ ngác thì Phàn muội muội kia lại cười một tiếng thê lương, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Từ Phượng Niên.
Trong số các nghĩa tử của Đại Trụ Quốc, người có thứ hạng chỉ sau Trần Chi Báo là Viên Tả Tông mặc áo giáp bước vào nhà, tay cầm một bức họa. Vị tướng quân Bắc Lương hãm trận đệ nhất này nheo lại đôi mắt phượng xinh đẹp, sau khi chào Thế tử điện hạ, liền quay đầu nhìn đôi khách trẻ tuổi, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, cười khẩy nói: "Phàn Tiểu Sai, Lâm Ngọc, theo ta một chuyến."