Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 67. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 67

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tú Đông va chạm với một thanh chém đao trong tay tên lưu khấu, Từ Phượng Niên nghiêng người dính lấy đao trượt xuống, chém đứt mấy ngón tay của gã, không đợi gã kêu la, thuận thế chém một đường, hất bay một cái đầu.

Bước chân không ngừng, Tú Đông lượn một vòng, chém ngang lưng tên lưu khấu thứ hai.

Từ Phượng Niên xông thẳng vào trận địa.

Tú Đông cuộn trào như một quả cầu tuyết.

Chỉ trong một nén nhang.

Tất cả đã chết sạch, rất ít thi thể còn nguyên vẹn.

Từ Phượng Niên cuối cùng cũng thở phào một hơi. Cái gọi là đánh một mạch cho xong, quả thật rất có lý. Dùng đao kỵ nhất là khí tức rối loạn, hắn bắt đầu có phần lĩnh ngộ.

Hắn tháo chiếc mặt nạ nanh xanh trên mặt, khí chất lại thay đổi, trở lại thành gã công tử tuấn tú cà lơ phất phơ. Hắn khẽ rung cổ tay, vẩy những giọt máu trên đao Tú Đông xuống nền tuyết, rồi xách đao lên đồi.

Nghiêm Đông Ngô ngồi trên lưng ngựa run lẩy bẩy, cắn răng gắng gượng, dường như không muốn đánh mất khí thế thanh cao đã tích lũy bao năm. Từ Phượng Niên liếc nhìn, lấy đao Tú Đông chùi vào chiếc áo lông chồn trắng trị giá ngàn vàng trên người nàng, để lại một vệt mờ. Động tác thô lỗ này dọa cho cành vàng lá ngọc kia kinh hô thành tiếng, thân thể mềm nhũn chực ngã.

Từ Phượng Niên không hù dọa vị tiểu thư có đầu óc thông tuệ đang trống rỗng này nữa, tra đao vào vỏ, đi mấy bước, lật mình lên ngựa, nhẹ giọng nói: "Về thôi."

Đường về thành bốn mươi dặm, Từ Phượng Niên đi trước, Nghiêm Đông Ngô cưỡi ngựa theo sau, rất vất vả. Phần lớn thời gian trên lưng ngựa, Từ Phượng Niên đều nhắm mắt ngưng thần, hơi thở dài và đều.

Luyện đao, giết người chỉ là chuyện thứ yếu, sự mài giũa thật sự vẫn đang đợi hắn ở tiểu viện trong vương phủ.

Giáo úy ở cổng thành trừng lớn mắt nhận ra thế tử điện hạ, vội vàng hô hào mở cửa, sợ chọc giận vị hỗn thế ma vương Bắc Lương này thì chỉ có nước cuốn gói về quê. Từ Phượng Niên đưa đại tiểu thư nhà họ Nghiêm đến phủ đệ châu mục, cười nói: "Con ngựa này phải trả lại cho ta."

Nghiêm Đông Ngô xuống ngựa, vẫn giữ vẻ thục nữ im lặng.

Từ Phượng Niên chẳng để tâm, lúc cúi người dắt dây cương từ tay nàng, hắn đã dùng vỏ đao Tú Đông vỗ nhẹ vào mông nàng, trêu ghẹo: "Hồn vía bay mất rồi à?"

Nghiêm Đông Ngô mặt lộ vẻ tức giận.

Từ Phượng Niên dùng đao Tú Đông khều chiếc cằm tinh xảo của nàng lên, chậm rãi nói: "Cha ngươi có một bức thư gửi cho Vương thái bảo ở kinh thành, đang đặt trên bàn của Từ Kiêu. Cho nên, ngươi hạ mình đi cùng một vị thế tử vô đức vô hạnh như ta ra thành ngắm tuyết một chuyến, không hề uổng công."

Ánh mắt Nghiêm Đông Ngô hoảng loạn.

Từ Phượng Niên cười cợt nhả, ném chiếc mặt nạ xanh trong lòng cho nàng. "Đêm nay Nghiêm tiểu thư đã nể mặt như vậy, coi như quà đáp lễ. Sau này còn oán hận ta thì cứ lấy nó ra mà trút giận."

Trong đình Thính Triều, Đại Trụ quốc tận mắt thấy hai kỵ sĩ rời phủ, mỉm cười quay về ngồi đối diện với thủ tịch mạc khách Lý Nghĩa Sơn, nhẹ giọng hỏi:

"Nguyên Anh huynh, ngươi nói xem thằng nhóc trời đánh này lừa gạt tiểu cô nương nhà họ Nghiêm nhiều hơn, hay là cứu già trẻ sáu mươi chín miệng ăn của tên mọt sách Nghiêm Trì Tập kia nhiều hơn?"

Lý Nghĩa Sơn bình thản đáp: "Đều có cả."

Từ Kiêu cười nói: "Vị trí Lăng Châu Mục này lại không đáng trân trọng đến thế à? Lão già Nghiêm Kiệt Khê quá mức lý thuyết suông rồi, tưởng rằng kết giao với Vương Thái Bảo, con gái dù có may mắn thành Hoàng phi thì có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta à? Trốn đến chân Thiên tử oán thán ta vài câu là có thể lật đổ được ta? Không nghĩ xem những năm nay hắn ở đất Lương ngày thu đấu vàng là do ai ban cho. Không có vàng bạc này, hắn lấy gì để lôi kéo Vương Thái Bảo, để xưng huynh gọi đệ với tên Hàn Điêu Tự trong đại nội kia? Về điểm này, ngược lại Lý Công Đức thông minh hơn nhiều, vẫn luôn nhớ ai mới là cha mẹ cơm áo thực sự của hắn. Loại người này mới sống được lâu."

Lý Nghĩa Sơn giọng đều đều bình tĩnh nói: "Lấy đâu ra lắm chó săn ngoan ngoãn để mặc ngươi sai khiến, thỉnh thoảng lại nhảy ra mấy con chó điên vượt tường, chẳng phải hợp ý ngươi à? Nếu đất Lương năm nào cũng thái bình, biên cảnh không cần luyện binh sắm ngựa, không có đám trung thần thanh lưu rục rịch như Nghiêm Kiệt Khê thì vị trí này của ngươi chẳng phải càng khó ngồi hơn à? Nửa đời sau đều bận rộn với việc tự bôi nhọ thanh danh của mình, những danh thần tướng soái như vậy còn ít ư? Ngươi đã rất giỏi rồi, còn có thể từ chối việc công chúa chiêu phò mã, văn nhân thiên hạ mắng mười mấy hai mươi năm vẫn chưa chọc gãy được xương sống của ngươi, đủ để tự hào rồi."