Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trên ngưỡng cửa, tiểu vương gia Từ Long Tượng và lão bộc Lão Hoàng đang ngồi, cả hai đều toe toét cười, một người thì chảy nước miếng, một người thì sún răng cửa, trông đều ngô nghê cả.
Thế tử điện hạ thở hổn hển như trâu, chỉ vào Bắc Lương Vương Từ Kiêu, người luôn cao quý xa vời trong mắt kẻ khác, nói: “Đồ con lừa, hôm nay tạm tha cho ngươi, ngươi cứ chờ đấy cho lão tử.”
Từ Kiêu không tức giận, vui vẻ nói: “Được, được, được, cha chờ đây, nhất định đánh không trả, mắng không đáp, để con trút cho hết cơn giận.”
Từ Phượng Niên đi chân trần, vứt cây chổi có thể bán được mấy chục lượng bạc, đi đến cửa phòng, thấy đệ đệ đang cười ngây ngô, ánh mắt dịu đi mấy phần. Thấy nước miếng của hắn chảy ướt cả vạt áo trước ngực, Từ Phượng Niên không chê bẩn, rất tự nhiên đưa tay ra lau giúp, nhẹ giọng nói:
"Hoàng Man ngốc, lại đây, đứng lên cho ca xem có cao hơn, có khỏe hơn không."
Thiếu niên nghiêm túc đứng dậy, Từ Phượng Niên khoa tay ước lượng chiều cao, có phần thất vọng cười nói:
"Chẳng cao, chẳng khỏe."
Thiếu niên liền vòng tay qua eo ôm bổng ca ca lên, Từ Phượng Niên không hề kinh ngạc, chỉ là trước ngực bị dính thêm không ít nước miếng, hắn phá lên cười ha hả:
"Sức lực thì đúng là lớn hơn không ít."
Đại Trụ Quốc đứng yên tại chỗ, kẻ đồ tể nửa đời chinh chiến giết người như ngóe này hốc mắt lại có phần ươn ướt, lặng lẽ quay đầu đi, lẩm bẩm tự giễu một câu:
"Gió lớn thế này, cát ở đâu bay vào mắt thế không biết."
Hai huynh đệ cùng nhau về phòng, Từ Kiêu lập tức ra lệnh cho người bưng lên những món ăn đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ sớm. Chỉ riêng hạ nhân bưng hộp thức ăn đã có đến hai ba mươi người, lần lượt tiến vào phòng, động tác như nước chảy mây trôi. Dưới sự nhắc nhở thiện ý của lão đạo sĩ trên Long Hổ Sơn, phần lớn đều là món chay, ít cay nồng.
Ăn ngon, uống say, ngủ kỹ suốt ba ngày, Từ Phượng Niên mới đến Thính Triều đình nổi danh nhất trong phủ. Hắn tự mình xách một cần câu bằng trúc tím, bảo đệ đệ Từ Long Tượng xách mấy chiếc ghế đẩu thêu hoa, rồi lại sai hạ nhân chuẩn bị một chiếc bàn trà dài, bày đủ loại kỳ trân dị quả, mỹ vị món ngon, còn đặc biệt dặn quản gia chọn lấy bốn năm mỹ tỳ đang tuổi trăng tròn đến xoa vai đấm lưng hầu hạ. Đây mới đúng là cuộc sống thảnh thơi mà Thế tử điện hạ nên có chứ.
Thính Triều đình, chỉ nghe tên thôi cũng đã đoán ra được vài phần ý nghĩa. Bắc Lương vương phủ chiếm trọn cả tòa Thanh Lương sơn, lại cho mở rộng gấp đôi một cái hồ vốn có ở sườn núi với ý đồ biến hồ thành biển, rồi dựng đình đài lầu các. Tòa đình chín tầng hùng vĩ cao chọc trời ở chính giữa được đặt tên là Thính Triều. Sở thích của Thế tử Từ Phượng Niên chính là ngồi câu cá ở tầng một. Trong lầu tàng trữ vạn quyển sách, vô số bản quý hiếm, không thiếu những bí kíp võ học đã thất truyền.
Mười lăm năm trước, Từ Kiêu khi chưa được phong làm Bắc Lương Vương đã từng thân chinh dẫn thiết kỵ, mang theo thánh chỉ và Thượng Phương bảo kiếm càn quét hơn mấy chục môn phái võ lâm lớn nhỏ trong vương triều. Trừ những môn phái chính thống xưa nay an phận như Long Hổ Sơn, còn những nơi kiêu căng ngạo mạn như Tử Cấm sơn trang thì đều bị san thành bình địa.
Phải biết rằng hai mươi năm trước, Tử Cấm sơn trang là thánh địa võ học hàng đầu trên giang hồ, trăm năm qua chỉ riêng các kỳ Thập đại cao thủ đã xuất hiện bốn vị. Cuối cùng, võ khố bí điển của sơn trang, trừ mấy bộ mang tính tượng trưng giao nộp cho Đại nội, còn lại đều bị thu gom vào tầng sáu của Thính Triều đình.
May mà tướng mạo Từ Phượng Niên chẳng giống phụ thân Từ Kiêu chút nào, sau khi ra khỏi địa phận mình quản hạt lại càng không dám tự xưng là Thế tử Bắc Lương Vương, nếu không chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến hắn vạn kiếp bất phục. Kẻ thù của Đại Trụ Quốc cũng nhiều như môn sinh của ông ta vậy, trải khắp thiên hạ.
Trong hồ có vạn con cá chép gấm, chỉ cần tiện tay rắc mồi xuống là sẽ thấy kỳ cảnh vạn cá chép cùng về phía trời. Ngay cả Thiên tử mấy năm trước đến đây nghỉ mát cũng phải tấm tắc khen lạ, rồi tự than không bằng.
Từ Phượng Niên nằm trên giường gỗ trải gấm Thục hoa lệ, câu cá được một lúc, thấy đệ đệ lại cười ngây ngô chảy nước miếng, bèn đưa tay lau đi.
Hắn bất giác nhớ tới Bạch Hồ Nhi có khuôn mặt tựa hồ ly bị mình lừa gạt đến đất Lương, đó là một mỹ nhân mỗi khi cười lại mím môi thành một đường cong như vầng trăng khuyết. Từ Phượng Niên vẫn thường lén gọi nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Ban đầu hắn khen là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, bị nàng cho một trận nhừ tử, mặt mũi sưng vù như đầu heo, đành phải lùi một bước, đổi một chữ, mỹ nữ thành mỹ nhân.
Vừa nghĩ đến người này, tâm trạng của Từ Phượng Niên liền tốt hẳn lên. Hắn xoa đầu đệ đệ, mỉm cười nói: