Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Gã đàn ông còn lại thì âm trầm, mặt trắng không râu, đứng gần công tử ca hơn, hơi khom lưng, chắp tay sau lưng. Gã mặc một bộ bạch sam giản dị, luôn mang lại cho người ta ấn tượng lạnh lẽo của một con rắn cạp nia.
Khương Nê đứng giữa vườn rau, mắt đỏ hoe, gắt gao nhìn chằm chằm ba người này, môi đã bị chính mình cắn đến rớm máu. Trên gò má tinh xảo còn hằn một dấu năm ngón tay, sưng đỏ cả một mảng. Vườn rau mà nàng dày công chăm sóc đã bị phá hủy hoàn toàn, giàn gỗ đổ sập, cây non gãy nát, gần như bị lật tung lên.
Thế tử điện hạ chỉ tốt bụng tưới nước bón phân mà còn bị Khương Nê đuổi giết một trận. Vườn rau bị phá tan hoang thế này, chắc chắn nàng đã liều mạng chống cự, chỉ tiếc đối phương đông người thế mạnh, lại chẳng phải hạng lương thiện gì nên nàng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Có lẽ trong mắt Khương Nê, Bắc Lương vương phủ là một chiếc lồng son hoa lệ mà thê lương, nhưng ngoại trừ vị Thế tử điện hạ nuôi chim này, ai dám chỉ tay năm ngón với nàng? Huống chi là tát vào mặt nàng.
Từ Phượng Niên hai tay quấn vải cầm đao, mặt trầm như nước, chân trần đi thẳng về phía ba người.
Khương Nê, bản thế tử bắt nạt được, các ngươi thì không!
Mặc kệ cha mẹ các ngươi là thần thánh phương nào!
Vị công tử ca phong độ nhẹ nhàng nghiêng đầu, trên chóp mũi có vài nốt tàn nhang lấm tấm. Hắn liếc nhìn Từ Phượng Niên đang đi tới, vẻ mặt khinh miệt, khi ánh mắt chuyển đến thanh Tú Đông đao trong tay trái Từ Phượng Niên, hắn chậm rãi lên tiếng:
"Ồ, thanh đao này đẹp đấy, ta rất thích. Đi, đánh gãy hai tay hắn, đao thuộc về ta."
Gã đại hán nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Từ Phượng Niên lộ ra một chút thương hại.
Từ đầu đến cuối, Từ Phượng Niên không nói một lời nào.
Cách gã cao to mười bước, hắn đột nhiên lao tới, Tú Đông xuất vỏ, cách ba bước chém ra một nhát đao cực kỳ dứt khoát, rít lên thành tiếng gió.
Gã đại hán vốn không định rút đao, đôi mắt to như chuông đồng chợt lóe lên một tia sáng sắc bén. Không thấy hắn rút đao thế nào, đã dùng đoản đao bên hông trái đỡ được nhát đao sắc bén kia của Từ Phượng Niên. Chuôi đoản đao quấn tơ vàng bạc, chế tác tinh xảo, là một thanh hảo đao chuyên dùng cho bộ chiến.
Mũi nhọn của nhát đao bị chặn lại, Từ Phượng Niên không mù quáng so kè sức lực, mà mượn lực bật ngược vẽ ra một vòng cung lớn kinh diễm, thân hình theo đó xoay chuyển, vung ra nhát đao thứ hai quét ngang.
Đại hán vạm vỡ lộ vẻ kinh ngạc, nhanh chóng dẹp bỏ tâm lý khinh địch. Chân phải hắn lùi lại nửa bước, tay trái vung một vòng như bánh xe lớn, chém xuống từ trên không, không còn là thế thủ nữa, mà muốn mượn thần lực trời sinh để nghiền nát đối phương, hất văng tên tiểu tử dùng đao trước mắt ra xa, khiến hắn không bao giờ nhấc nổi đao nữa.
Từ Phượng Niên đã sớm được lão quái tóc bạc dạy cho biết khi nào nên tụ lực, khi nào nên hồi lực để tránh né mũi đao. Hắn đột nhiên tung ra ba phần lực đạo ẩn giấu, tốc độ gần như ngang với tốc độ rút đao của đại hán song đao, chỉ trong nháy mắt đã tránh được nhát chém hung hãn của hắn.
Từ Phượng Niên hữu ý vô ý dung hợp bộ quyền pháp của gã cưỡi trâu vào đao pháp, thân thể xoay tròn như con quay, vòng này nối tiếp vòng kia, tốc độ không giảm mà còn tăng. Kết hợp với lăn đao thuật tự ngộ, quả thực là liền mạch không kẽ hở. Trong khoảnh khắc nguy hiểm cận kề, hắn đã bộc phát ra cảnh giới mà trước đây không thể đạt tới, quả thật làm được liền một mạch, khí cơ cuồn cuộn không dứt. Hơi thở Từ Phượng Niên thở ra vững vàng thư thái, đến nỗi nhát Tú Đông quét ngang thứ hai khí thế còn vượt xa nhát thứ nhất.
Gã đại hán chém hụt một đao, trừng mắt giận dữ. Tên tiểu tử này không biết sống chết, đơn đao quỷ dị, góc độ hiểm hóc, trong đám người cùng lứa tuổi đã là rất không dễ dàng, thật đáng tiếc cho phần thiên phú này.
Cuối cùng hắn cũng nổi giận. Tuy vẫn chưa rút trường đao bên tay phải, nhưng đoản đao bên tay trái đã không còn nương tay. Cổ tay hắn đột nhiên kêu lên một tiếng "rắc” rồi bất ngờ vung lên, thân đao chéo lên trên, như thể câu lên một con cá kình khổng lồ từ Đông Hải, hung hãn đánh trúng vào lưỡi đao trong sáng lạ thường của Tú Đông.
Từ Phượng Niên bỗng dưng nhớ đến câu "một sợi lông không thể thêm, ruồi bọ không thể đậu”, theo bản năng dốc hết toàn lực lướt ngược về sau, dưới chân đạp ra một chuỗi vòng cung nhỏ hỗn loạn, cuối cùng cũng ổn định được thân hình.
Nuốt ngược một ngụm máu tươi vào bụng, thanh Tú Đông trong tay không hề run rẩy.