Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 83. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 83

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Một trăm nỏ thủ tinh nhuệ của Phụng tự doanh đã bỏ ngựa lên núi vào vị trí, thân hình nhanh nhẹn luồn lách trong rừng trúc, chỉ đợi Thế tử điện hạ ra lệnh một tiếng là sẽ bắn ba người thành nhím. Cả thế gian đều biết thiết kỵ Bắc Lương chỉ nhận cờ lớn chữ Từ. Kiêu tướng Bắc Lương chỉ nhận hổ phù Lương Vương.

Trời cao Hoàng đế xa, huống hồ Thiên tử trên ngai vàng dường như vẫn luôn hết mực tin tưởng vị dị tính vương cuối cùng này. Mấy năm trước còn có ý gả Tùy Châu công chúa cho trưởng tử của Đại Trụ Quốc. Phải biết rằng ngay cả ở kinh thành cũng lưu truyền những giai thoại về Thế tử điện hạ, một số sĩ tử đất Lương đỗ trạng nguyên, đều đồng thanh trêu chọc chế giễu vị thế tử kia. Khi nói chuyện với đồng liêu hoặc ân sư về Từ Phượng Niên, luôn có vô số chuyện cười. Dân chúng thiên hạ đều lo Tùy Châu công chúa sa vào miệng cọp, còn các vị quan to quý tộc ở kinh thành biết rõ tình hình trong cung thì lại mong ngóng Từ Phượng Niên đến kinh thành, rồi bị vị công chúa có tính khí tương đồng đánh cho chết tươi. Vị Tùy Châu công chúa này, lần nào trốn ra khỏi cung đi chơi mà không hành hạ cho chết cả đám công tử bột?

Bên cạnh là lão đạo sĩ chưởng giáo Võ Đang ba mươi năm với đại thần thông, sau lưng là một trăm nỏ thủ làm chỗ dựa, Từ Phượng Niên dường như có thêm tự tin vô bờ bến, giơ Tú Đông chỉ vào ba người, cười gằn: "Ngươi, chim sẻ nhỏ, là nữ nhân. Ngươi, con chó mất chủ của Đông Việt, là nam nhân, còn ngươi, học đòi nữ nhân bôi phấn lên mặt, chẳng ra nam chẳng ra nữ. Ba người các ngươi đừng hòng xuống núi, ngoan ngoãn ở lại làm trâu làm ngựa cho lão tử. Bao giờ dọn dẹp xong vườn rau, còn phải xem tâm trạng của bản thế tử. Tâm trạng tốt thì bảo các ngươi cút đi đâu thì cút, tâm trạng không tốt, trừ Tước Nhi ra, tất cả băm nhỏ cho chó ăn! Vương chưởng giáo, trên núi này có chó không?"

Lão đạo sĩ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoàn toàn làm ngơ, không dính vào vũng nước đục này.

Trong rừng trúc, vị sư thúc tổ cưỡi trâu bị đám nỏ thủ Bắc Lương vây quanh la lớn: "Thế tử điện hạ, trên núi có rất nhiều chó hoang, ban đêm tru lên ghê lắm, chắc là đói bụng rồi."

Lão đạo sĩ đau đầu thở dài, tiểu sư đệ này, góp vui cái gì chứ. Thêm dầu vào lửa, chỉ cần sơ sẩy một chút là thiêu rụi cả Võ Đang, khiến họ trong ngoài đều khó xử.

Nam tử không râu nổi trận lôi đình. Trong thiên hạ chưa từng có ai dám nhục mạ hắn ngay trước mặt như vậy!

Nữ tử bỗng dưng có thêm một biệt danh khó nghe kéo tay áo nam tử đang tức giận bên cạnh, khẽ hỏi mấy câu, nam tử vẻ mặt khá bất đắc dĩ, đành kể lại sự thật. Khí thế của nàng lập tức tụt xuống đáy vực, nàng trừng mắt nhìn Từ Phượng Niên, lời lẽ vẫn ngang ngược: "Cái vườn rau rách nát này đáng giá bao nhiêu tiền?!"

Từ Phượng Niên cười nói: "Ta nói nó đáng giá nghìn lượng vàng thì nó đáng giá nghìn lượng."

Nàng thẹn quá hóa giận, bộ ngực nhỏ được quấn vải run lên bần bật, nghiến răng nói: "Được, một nghìn lượng vàng thì một nghìn lượng vàng."

Nàng giơ tay ném ra một viên dạ minh châu, ném về phía Khương Nê đang đứng im trong vườn rau: "Cho ngươi!"

Có lẽ vì tức giận khi bản thân lần đầu tiên tỏ ra yếu thế, nàng vừa nức nở vừa ném nốt viên thư châu trên tay, thét lên: "Cho ngươi hết!"

Nào ngờ, nàng hiếm hoi như mặt trời mọc đằng Tây mà chủ động hạ mình, nhưng nha đầu có dung mạo chỉ tàm tạm, khí chất lại quê mùa kia, chẳng những không cảm kích rơi lệ, ngược lại còn sa sầm mặt, ánh mắt có phần chán ghét. Nàng cúi người nhặt hai viên dạ minh châu dính bùn, mỗi tay một viên, ném trả lại, lực đạo còn mạnh hơn, suýt chút nữa đã trúng vào người cành vàng lá ngọc của nàng, may mà nam tử mặt hoa da phấn đã đỡ được cặp Long Châu Phượng Nhãn.

Đối với nàng, làm gì có chuyện ném đồ đi rồi lại đòi về, nàng nén đau lòng, mặt mày âm trầm ra lệnh cho thị vệ hủy đi đôi dạ minh châu yêu quý gần như đã chơi từ nhỏ, trừng mắt nhìn tiểu nha đầu không biết điều kia: "Ngươi muốn chết?"

Khương Nê bình tĩnh nói: "Ta chỉ cần vườn rau, ngươi hãy trả nó về nguyên dạng lúc nãy."

Nàng nhấn mạnh, lặp lại một lần nữa: "Ta chỉ muốn vườn rau!"

Từ Phượng Niên chưa kịp tán thưởng lời lẽ cực kỳ hợp ý mình của Khương Nê, đã thấy gã chẳng ra nam chẳng ra nữ kia định bóp nát dạ minh châu, liền vội vàng mặt dày la lên: "Đợi đã, nha hoàn của ta không biết hàng, đôi hạt châu đó cho ta đi."

Chủ nhân của hạt châu và nha hoàn Khương Nê đồng thời lên tiếng.