Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ Phượng Niên đứng dậy cầm bút trùy lớn nhúng vào thùng mực, lắc lư một chút, vẫn chưa nghĩ ra nên viết gì. Sách đến khi dùng mới hận ít, chữ đến khi viết mới hối lười. Cổ nhân quả không lừa ta. Từ Phượng Niên cầm cây bút lớn thở dài não nề, cuối cùng quyết định uống vài ngụm rượu, biết đâu mượn men rượu lại có thể viết ra được thứ gì đó hay ho.
Vừa quay người lại thì sững sờ, Khương Nê đã ngửa cổ tu một ngụm rượu lớn. Nàng chưa từng uống rượu nên hai má lập tức đỏ bừng, tựa như đóa đào hoa trong hoàng cung Tây Sở.
Tương truyền Hoàng đế Tây Sở sủng ái Thái Bình công chúa đến cực điểm, tiểu công chúa hỏi cả vườn đào này nặng bao nhiêu, Hoàng đế liền cho người hái hết hoa đào, từng cân từng cân mà cân lên.
Từ Phượng Niên lặng lẽ thở dài, cắm cây bút lớn vào thùng mực. Hôm nay vốn dĩ hắn muốn xem thử chữ của nàng.
Thảo thư đương thời tuy đã khác xa lệ thảo, nhưng vẫn là thứ mà sư phụ Lý Nghĩa Sơn gọi là chương thảo, còn lâu mới đạt tới cảnh giới mà Lý Nghĩa Sơn tôn sùng là "quy củ vứt sạch, viết đến cuối cùng không nhận ra chữ". Trên đời chỉ có vài người, như gã hòa thượng quái dị ở Lưỡng Thiền Tự, mới có thể như quốc sĩ Lý Nghĩa Sơn đã nói: "Bi hoan ly hợp, phú quý bần cùng, tư mộ, say sưa, bất bình, oán hận, động trong tâm, thành trên chữ, mới có thể hợp cùng trời đất."
Chỉ thấy Khương Nê loạng choạng bước về phía cây bút lớn và thùng mực.
Sau khi dùng hai tay nhấc bút lên, nàng đi đến giữa quảng trường, bắt đầu viết.
Khi đó, Từ Phượng Niên mới biết nụ cười của nàng khiến phong cảnh động lòng người, nhưng khi nàng bi thương muốn khóc mà không khóc, lại càng động lòng người hơn.
Bút trong tay múa tựa rồng bay.
Như thể đầu bút có quỷ thần.
Đại thảo hai trăm bốn mươi lăm chữ, một nét thường có năm sáu chữ.
Bắt đầu bằng "Tây Thục nguyệt, sơn hà vong. Đông Việt nguyệt, sơn hà vong. Đầu Đại Giang, bá tánh khổ, cuối Đại Giang, bá tánh khổ".
Kết thúc bằng "Khương Nê thề giết Từ Phượng Niên”.
Nàng cầm cây bút lớn, ngồi gần chữ "Niên", người dính đầy mực, ngẩn ngơ xuất thần, nước mắt lưng tròng.
Từ Phượng Niên ngồi trên bậc thềm cao nhất, lẩm bẩm: "Hay cho một bài《 Nguyệt Hạ Đại Canh Giác Thệ Sát Thiếp 》."
…
Đêm đó, Khương Nê không còn là Thái Bình công chúa của Tây Sở nữa, một mình xuống núi. Từ Phượng Niên không hề nổi giận đùng đùng hủy đi bài thảo thư phản nghịch của nàng, chỉ nằm trên thềm đá uống hết hơn nửa bầu rượu gạo, gặm sạch chỗ thịt bò, đợi đến khi phương đông hửng sáng, mới rời khỏi Thái Hư Cung.
Ngày hôm đó, Từ Phượng Niên vẫn cần mẫn luyện đao. Chim vụng bay sau, luôn phải chịu chút khổ cực.
Rạng sáng, tiểu đạo đồng quét dọn thấy chữ viết nguệch ngoạc trên quảng trường thì giật nảy mình, tưởng là thần tiên hạ phàm viết một bức thiên thư, liền vứt chổi chạy vào trong điện gọi sư phụ. Sau đó sư phụ xem xong lại gọi sư phụ của mình, cuối cùng tập hợp đủ sáu vị sư tổ, sư thúc tổ có bối phận cao nhất Võ Đang.
Vương Trọng Lâu, vị chưởng giáo duy nhất trong gần một hoa giáp của đạo môn thiên hạ tu thành đại quan Hoàng Đình.
Trần Diêu, người chưởng quản giới luật đạo đức của núi Võ Đang, tính tình cứng nhắc nhưng không máy móc, đã hơn chín mươi tuổi mà thân thể vẫn tráng kiện, thích nhất là giẫm Cửu Cung vừa đi vòng vừa răn dạy tiểu sư đệ có thiên phú cao nhất trên núi, nhưng lần nào cũng chưa mắng xong đã thấy đau lòng, thành ra lần nào cũng sấm to mưa nhỏ.
Tống Tri Mệnh, người đã sống đến một trăm bốn mươi tuổi, gấp đôi tuổi cổ hi, nên bối phận có vẻ thấp một cách kỳ lạ. Y đã xuất quan Mạt Lao bảy tám lần, số lần nhiều đến mức không phải thiên hạ đệ nhất thì cũng là thiên hạ đệ nhị. Đồng thời y còn đảm nhiệm việc luyện đúc ngoại đan, gần trăm loại tiên đan diệu dược của Võ Đang phần lớn đều do tay y luyện ra.
Du Hưng Thuỵ, vừa từ Đông Hải du lịch trở về, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nội lực chỉ kém Vương Trọng Lâu, tuổi mới ngoài sáu mươi. Trên đường đi, y đã thu nhận một đệ tử có căn cốt kỳ giai, đứa trẻ chưa đến hai mươi tuổi. Bối phận ở Võ Đang thường không liên quan đến tuổi tác, căn nguyên là ở đây.
Kiếm si Vương Tiểu Bình, người còn kiệm lời hơn cả người câm, tâm như giếng cổ không gợn sóng, cả đời y dường như ngoài kiếm ra thì không còn gì vướng bận.
Cộng thêm người cuối cùng, có lẽ là kẻ vô công rồi nghề nhất cả tòa núi Võ Đang, chỉ một mực theo đuổi Thiên Đạo hư vô mờ mịt, Hồng Tẩy Tượng.
"Chữ đẹp." Trần Diêu tán thưởng tự đáy lòng.