Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ Phượng Niên tỏ tường nói: "Vậy có nghĩa là người nọ dù kỳ lực có tốt đến đâu, cũng chưa có tư cách tung hoành ngang dọc với tỷ tỷ ta trên bàn cờ mười chín đường."
Chử Lộc Sơn với thân hình Di Lặc thu lại sát khí, lập tức trở nên dương dương đắc ý.
Từ Phượng Niên cười nói: "Bị ngươi la lối như vậy, ta lại nhớ ra một chuyện, nhị tỷ ta không thích ta luyện đao, ta xuống núi phải nịnh nọt cho tốt mới được."
Lộc Cầu Nhi híp mắt thành một đường chỉ, dường như vui vẻ lạ thường.
Từ Phượng Niên đứng dậy nói: "Ta còn phải luyện đao, lúc ngươi xuống núi thì ra vườn rau hái hai quả dưa chuột ăn thử xem. Ngươi là một tên mập không có thịt không vui, thỉnh thoảng ăn chút đồ chay mới sống lâu được."
Chử Lộc Sơn vội vàng đứng dậy, vẻ mặt cảm kích đến rơi nước mắt.
Từ Phượng Niên cởi áo ngoài, đặt thanh Tú Đông đao bên bờ, rồi như một con cá lao mình xuống đầm sâu.
Chử Lộc Sơn hái hai quả dưa chuột, mỗi tay một quả, không hơn không kém. Đi hết một nén hương, sau khi gặp được thị vệ thì chậm rãi xuống núi. Lúc lên núi hắn đi đường chính từ cổng chào Huyền Vũ Đương Hưng, lúc xuống núi lại chọn Nam Thần đạo mát mẻ dành cho khách hành hương, con đường dài hơn hai mươi dặm, núi non như búp măng, sông lớn như dải lụa.
Chử Lộc Sơn trầm mặc không nói, ngay cả cuống dưa chuột cũng nhai nuốt vào bụng.
Thống lĩnh thị vệ là một võ tướng cường tráng giết người như ngóe, quan hệ chủ tớ với vị nghĩa tử của Đại Trụ quốc này khá tốt, bèn nửa đùa nửa thật nói một câu: "Tướng quân thật có nhã hứng, ngay cả dưa chuột cũng có hứng thú.”
Chử Lộc Sơn không nói hai lời liền vung một bạt tai, thế mạnh sức trầm, vô cùng tàn nhẫn, đánh rụng mấy chiếc răng của gã võ tướng kia.
Thế nhưng người nọ lại nuốt cả máu lẫn răng vào bụng, phủ phục quỳ trên mặt đất, run rẩy sợ hãi.
Lộc Cầu Nhi, kẻ bị Thế tử điện hạ trêu chọc thậm chí vỗ mặt vẫn cười hề hề, lúc này lại không chút biểu cảm, đi trên đường núi, chẳng thèm nhìn gã thống lĩnh đang kinh hãi tột độ kia, chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua đỉnh Liên Hoa cao chọc trời, khẽ nói: "Quả nhiên ta không hợp ở trên núi."
…
Từ Phượng Niên mò dưới đáy hồ lên một vốc lớn sỏi cuội, ném lên bờ, rồi lại nhảy vào đầm sâu lạnh buốt thấu xương. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, nửa ngày trời hắn đã mò được hơn bốn mươi viên, sàng lọc bỏ đi một nửa, tất cả đều chất đống trong động sau thác nước.
Làm xong chuyện kỳ quái này, hắn mới xách đao đến rừng trúc. Nói là rừng trúc tím, nhưng thực ra có xen lẫn không ít trúc nam, trúc từ, trúc toán bàn, mấy vạn cây trúc hợp thành biển trúc, hễ có gió nổi lên là sóng trúc cuồn cuộn, sinh cơ dạt dào.
Từ Phượng Niên thích đến đây bắt chút gà tre và ếch đàn nhắm rượu, chẳng có lý do gì trúng một kiếm mà không đi chiếm chút lợi lộc. Nghe gã cưỡi trâu nói măng mùa đông ở đây là mỹ vị nhất, Từ Phượng Niên không biết mình có thể chờ đến ngày đó không.
Võ Đang đệ nhất ngốc tử sống trong một căn nhà trúc đơn sơ sâu trong biển trúc. Hắn luyện kiếm thích đạp sóng mà đi trên ngọn rừng trúc, kiếm thế như sóng gầm, quả thật là thế như chẻ tre.
Từ Phượng Niên vừa vào rừng trúc liền rút thanh Tú Đông, luôn đề phòng một kiếm khó lường của kiếm si Vương Tiểu Bình.
Chỉ không biết vì sao hôm nay, cho đến khi Từ Phượng Niên trông thấy nhà trúc, Vương Tiểu Bình vẫn chưa xuất kiếm.
Bạo gan đi tiếp về phía trước, y phục trên người Từ Phượng Niên đã ướt sũng. Chẳng trách Thế tử điện hạ lại như đi trên băng mỏng, gã kiếm si kia là si thật, chẳng quan tâm đến ba mươi vạn thiết kỵ Bắc Lương, chẳng màng đến Đại Trụ quốc Từ Kiêu cũng chẳng để ý đến cổng chào bốn chữ dưới chân núi Võ Đang, trong lòng hắn chỉ có kiếm. Vì vậy mỗi lần hắn chỉ xuất một kiếm, Từ Phượng Niên đều phải tập trung toàn bộ tinh thần để cẩn thận đối phó.
Vương Tiểu Bình chậm rãi bước ra khỏi nhà trúc, ngồi xuống một chiếc ghế trúc, không hề đeo thanh thần binh trấn sơn Thần Đồ.
Từ Phượng Niên tra Tú Đông vào vỏ, đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện Vương Tiểu Bình.
Kiếm si không cầm kiếm, cũng chỉ là một đại thúc trung niên tướng mạo anh tuấn, vẻ mặt cứng đờ, đạo bào mộc mạc.
Vương Tiểu Bình trở thành đạo sĩ Võ Đang rất muộn, nghe đồn trước khi lên núi là một công tử nhà giàu phóng đãng, không màng sĩ đồ, si mê mỹ nhân và kiếm. Sau khi chịu một lần tình thương, liền xem mỹ sắc như hổ lang, trong cơn tức giận đã tán hết gia tài, lên Võ Đang. Cuốn 《Lục Thủy Đình Giáp Tử Tập Kiếm Lục》 mà người khác cả đời không thể ngộ ra, hắn chỉ mất ba năm đã thuộc nằm lòng, cuối cùng trở thành đệ tử của chưởng giáo đời trước. Sau đó càng im lặng luyện kiếm, đi trên con đường tự sáng tạo kiếm đạo đầy gian truân.