Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Vì vậy, vị tiên sinh đó còn mắng, Bách Việt ngu muội, trong làng thường có mười Vu sư mà khó tìm được một thầy thuốc, dân chúng ắt hẳn sống khổ sở, phải biết Vu sư tuy có thể chữa bệnh nhưng không thể phòng bệnh, thầy thuốc ngoài chữa bệnh còn có thể tìm hiểu nguyên nhân gây bệnh, trị tận gốc, chữa khỏi cho một người, có thể khiến trăm người không mắc bệnh, còn Vu sư chỉ có thể chữa cho từng người một, chẳng khác nào muối bỏ bể."

Lý Khải nghe vậy, quay đầu nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc.

Nữ nhân này... À không, nữ yêu này, tuy rằng cho Lý Khải ấn tượng là ngốc nghếch nhưng lại rất uyên bác, lúc trước nói về cành liễu cũng vậy, thuận miệng là đọc ra kinh điển, cứ như đã đọc rất nhiều sách cổ.

Nhưng đọc nhiều sách, kiến thức uyên bác... Sao đầu óc vẫn cứ đơn giản như vậy?

"Quả thật là vậy, vị tiên sinh đó nói rất đúng." Lý Khải hoàn toàn đồng ý, mấy tên Vu sư đó có thể chữa bệnh nhưng chữa khỏi rồi thì thôi, thậm chí ngay cả chúng cũng không biết đã chữa khỏi bằng cách nào.

Lý Khải từng bị như vậy, khi hắn kéo thuyền bị thủy cổ trùng ký sinh, bụng phình to, tròn vo, bên trong toàn là trùng lúc nhúc, hắn phải bỏ tiền ra mời Vu sư đến, Vu sư làm phép, nhảy múa, không lâu sau, thủy cổ trùng chết hết, bị tống ra ngoài.

Tuy rằng bệnh đã khỏi nhưng Lý Khải không biết cách phòng ngừa, làm sao để người khác không bị bệnh, thậm chí ngay cả Vu sư cũng không biết, chỉ có thể chữa cho từng người một.

Thấy Lý Khải đồng ý với mình, Thẩm Thủy Bích đắc ý hừ hừ.

Đúng là... Vô tư vô lo.

Nói chuyện khoảng hơn hai mươi phút, nàng dường như đã quên mất chuyện khó chịu lúc trước.

Nhưng đó cũng chính là điều Lý Khải muốn làm, chỉ là ngay cả Lý Khải cũng không ngờ hiệu quả lại nhanh chóng đến vậy.

Không biết là do hắn ăn nói khéo léo hay do đối tượng quá dễ lừa.

Hắn bèn thừa thắng xông lên, tiếp tục nói: "Ta đã nói nhiều chuyện của ta như vậy rồi, cô nương còn chưa nói về mình, sao cô nương lại đến nước Đại Lộc?"

Chủ đề đã đến đây, Thẩm Thủy Bích cũng không thấy có gì không ổn: "Ta ư? Ta không có nhiều chuyện để kể như ngươi, ta chỉ là con thỏ của nương nương, từ nhỏ đã ở bên cạnh nương nương, nương nương đọc sách, ta cũng đọc sách, nương nương tu luyện, ta cũng tu luyện, nương nương ăn cơm, ta cũng ăn cơm, cứ như vậy khoảng trăm năm rồi? Sau đó thì ngươi biết đấy, nương nương bị truy sát, chạy được một đoạn, người sợ ta bị vạ lây nên đã để ta lại ở Đại Lộc."

"Chỉ có điều, vận khí ta không tốt, dính phải một loại thuật pháp của kẻ địch, thứ đó sẽ hóa thành vệ khí của ta, hút lấy tu vi của ta, còn có thể hiển thị vị trí của ta."

"Khí nổi mà không đi theo kinh mạch, gọi là vệ khí nhưng vệ khí doanh khí, âm dương tương tùy, trong ngoài tương liên, không thể diệt trừ tận gốc, ta chỉ có thể từ bỏ toàn bộ tu vi, tự hủy công thể mới thoát khỏi được thuật pháp đó."

Chuyện vệ khí doanh khí khiến Lý Khải ngơ ngác.

Cái gì vậy, nghe không hiểu...

Chỉ hiểu được nàng nói tự hủy công thể, cho nên tu vi không còn.

Thảo nào yếu như vậy, thì ra là vì lý do này.

Nhưng Thẩm Thủy Bích thấy Lý Khải không hiểu, bèn giải thích: "Linh Khu thiên có viết: Vệ khí là do ăn uống mà hóa sinh ra. Khí của nó ở trong ngũ tạng, mà bên ngoài lại nối liền với tứ chi. Khí nổi mà không đi theo kinh mạch, gọi là vệ khí; khí tinh đi trong kinh mạch, gọi là doanh khí. Âm dương tương tùy, ngoài trong tương liên, như cái vòng không có điểm đầu. Luân chuyển không ngừng, ai có thể hiểu rõ?"

"Ý nói, những thứ tinh túy được chuyển hóa từ thức ăn, vào trong ngũ tạng, ra ngoài tứ chi. Trong đó, thứ nổi bên ngoài mà không vận hành trong kinh mạch là vệ khí, thứ vận hành trong kinh mạch là doanh khí. Vệ khí thuộc dương và doanh khí thuộc âm nương tựa lẫn nhau, trong ngoài liên kết, vận hành trong cơ thể giống như vòng tròn tuần hoàn vô tận."

"Câu cuối cùng, luân chuyển không ngừng, ai có thể hiểu rõ? Có nghĩa là, doanh khí và vệ khí vận hành như thế nào, làm sao để hiểu rõ hoàn toàn?"

"Y gia và Đạo gia đều không biết quy luật vận hành của doanh khí và vệ khí, cho nên chỉ để lại một câu 'Ai có thể hiểu rõ?"' Thẩm Thủy Bích giải thích: "Vì vậy, vệ khí của ta bị chúng gieo vào, ngoài tự hủy công thể ra thì không còn cách nào khác."

"Ta sợ chúng tìm được ta, rồi từ ta mà tìm ra manh mối của nương nương, cho nên ta đã phế bỏ công thể, loại bỏ toàn bộ vệ khí doanh khí, tái tạo lại vòng tuần hoàn, lúc này mới tống được thứ đó ra ngoài."

Nhưng lúc này, con thỏ đột nhiên vỗ đầu, như chợt hiểu ra, nhớ đến một chuyện: "Đúng rồi! Sau đó, ta bị các ngươi bắt! Tên Đại Chúc kia!"

Lý Khải không ngờ tới chuyện này.

Sao lúc này nàng lại nhớ ra được chứ?!