Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Vậy có thể gọi là gà sao?
Thôi, không nghĩ đến nữa.
Lão Mã dường như cũng biết tình trạng của mình, trên đường Thẩm Thủy Bích đã phiên dịch rất nhiều lần, nó không ngừng cảm ơn hai người.
Lý Khải cũng không tiện nói gì, dù sao nó cũng là một con tuấn mã cao tám thước, nếu không phải già yếu sa cơ lỡ vận, thì với thân phận phu kéo thuyền của mình, nếu không có cơ duyên gì, cả đời này chắc cũng không có tư cách cưỡi nó.
Cho nên, Lý Khải chỉ nói với nó là giúp đỡ lẫn nhau thôi, sau đó lại truyền thêm một luồng Đại Lâm mộc khí vừa tu luyện được vào ngày hôm sau cho nó.
Cứ như vậy, đến ngày thứ hai, bọn họ cuối cùng cũng đến được ngôi làng.
Ngôi làng rất bảo thủ, thậm chí còn dựng một hàng rào gỗ đơn sơ, đều được làm bằng những cây gỗ to lớn đóng xuống đất.
Có thể xây dựng một ngôi làng ở nơi hoang dã này, Lý Khải dùng đầu ngón chân cũng biết đám dân làng này không phải dễ chọc, bọn cướp bình thường chắc chắn không dám đến gây sự với họ.
Thế giới có công pháp đúng là phiền phức.
"Người làng ơi!" Lý Khải đứng ở ngoài làng, dắt ngựa: "Chúng tôi chỉ là khách qua đường, là thương nhân! Có muốn xem hàng không!?"
"Có muối, có cuốc, có cào! Còn có vải nữa!" Lý Khải đặt gùi xuống, trưng bày nông cụ và vải vóc bên trong.
Một người nông dân trung niên cầm cái chĩa, lớn tiếng hỏi: "Thương nhân người ta đi đâu cũng từng đoàn từng đoàn, sao ngươi dám đi một mình thế này!?"
"Họ không có ngựa! Ta có! Họ đi bốn ngày, ta chỉ đi một ngày! Không sợ gì hết!" Lý Khải lại nói: "Ngựa của ta bị thương rồi! Muốn mượn chỗ này nghỉ ngơi một ngày, mua chút đồ ăn!"
Hắn nói năng đâu ra đấy, hơn nữa trong gùi quả thật có muối và nông cụ bằng sắt mà người dân cần.
Thêm vào đó, hắn còn dẫn theo một người phụ nữ.
Đàn ông dẫn theo phụ nữ, chắc chắn không có gì đáng ngại, hơn nữa còn có ngựa.
Đó là ngựa đấy, thương nhân có ngựa, chắc chắn sẽ không để ý đến mấy thứ trong làng như của họ.
Trí tuệ chất phác của người dân khiến họ đưa ra phán đoán, bèn mở cổng làng: "Vậy thì vào đi!"
Lý Khải dẫn Thẩm Thủy Bích và Lão Mã vào làng.
Bên trong không có gì đặc biệt, chỉ là một ngôi làng bình thường, cả làng chỉ có một con trâu nhưng... Lý Khải cảm thấy con trâu đó chắc chắn không phải trâu bình thường.
Mà nói đi cũng phải nói lại, thế giới này hình như cũng không có trâu bình thường.
Cũng giống như ngựa phần lớn đều là linh mã, trâu cũng có điểm đặc biệt của nó.
Lý Khải biết Ngưu Lực Thuật của mình, chính là ban cho mình "sức mạnh của một con trâu".
Nói cách khác, một con trâu, thông thường, có sức mạnh sáu ngàn cân.
Nói đùa, sáu ngàn cân là khái niệm gì?
Lý Khải là nhà nghiên cứu, biết ở thế giới của mình, một mã lực tương đương với 75kg, tức là 150 cân, nghĩa là một con ngựa nếu có thể kéo một vật nặng 150 cân với tốc độ một mét mỗi giây.
Nói cách khác, con trâu này có 40 mã lực, mà một chiếc máy kéo 40 mã lực có thể kéo 15 tấn hàng hóa một cách dễ dàng.
Thời kỳ Chiến tranh thế giới lần thứ II, xe tăng T-37 của Liên Xô cũng chỉ có 40 mã lực mà thôi.
Con trâu này, thực sự là một chiếc xe tăng nhỏ.
Vào làng, Lý Khải đặt gùi xuống, trao đổi đồ với dân làng.
Lão Mã đi bên cạnh Thẩm Thủy Bích, mà Thẩm Thủy Bích hình như hơi ngại người lạ, nên nép vào Lão Mã, cố gắng giấu mình đi, trốn trong góc.
Kỳ lạ thật... sao lúc gặp mình nàng ta lại không ngại người lạ?
À, hình như cũng ngại, lúc đó hình như nàng ta bị ta dọa sợ chết khiếp nhưng sau đó gặp lại, hắn dùng lời ngon tiếng ngọt lừa nàng ta một phen, sau đó nàng ta dường như quen thuộc với hắn, cũng không còn sợ nữa.
Vậy thì vận may của hắn cũng tốt đấy chứ, không gặp phải lúc con thỏ này e ngại người lạ.
Lão Mã cũng ở bên nàng, mặc dù hắn rất suy yếu, lại thêm tuổi già nhưng là một con long câu, người thường chỉ tu luyện qua công pháp thì không thể tới gần hắn.
Lý Khải thì đi sang một bên đổi hàng.
Dân làng có rất nhiều sản vật núi rừng, lương thực nhưng lại thiếu tiền. Thông thường, thương nhân đến làng đều đổi một ít sản vật, rồi mang chúng đến cửa hàng trong thành đổi tiền, sau đó mới mua hàng hóa mang vào núi.
Trước đó, Lý Khải cũng định làm vậy nhưng bây giờ thấy không thích hợp lắm.
"Các vị, ta không đổi sản vật, nhà ai có đậu không? Ta muốn đổi chút đậu và thịt khô." Lý Khải nói với dân làng.
Xung quanh có mười mấy người, tay ai nấy đều cầm sản vật như nấm mộc nhĩ, nấm hương, ớt rừng, hạt dẻ rừng...
"Đậu? Các ngươi không phải đều muốn đổi sản vật sao? Lấy đậu làm gì?" Một phụ nữ ngờ vực hỏi.
"Ta không phải đi đổi tiền, mà muốn kiếm chút lương thực lên đường!" Lý Khải nói lớn với mọi người.
"Ồ, chẳng trách ngươi mang theo ngựa và tiểu nương tử, thì ra không phải thương nhân chân chính. Vậy được, ta về lấy đậu cho ngươi." Một phụ nữ thu dọn sản vật của mình, quay về lấy đậu.