Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tuy rằng ban ngày hắn cố gắng tạo dựng mối quan hệ tốt, chính là để có thể xin ngủ nhờ trong làng một đêm, khỏi phải ngủ trong rừng chịu lạnh nhưng nếu thật sự có nguy hiểm, thì vẫn nên ngủ trong rừng thì hơn.
Lý Khải vốn là người quyết đoán, nói đi là đi, hắn lập tức dắt Lão Mã, dẫn Thẩm Thủy Bích, cáo biệt dân làng, lên đường ngay.
Lão Mã cũng không nói gì, tuy rằng nó đã rất suy yếu nhưng khi nghe nói lên đường cũng không chần chừ, chủ động cọ cọ vào Lý Khải.
"Lão Mã hỏi ngươi có muốn nó chở đồ không, tuy rằng không chạy được xa nhưng nó chạy rất nhanh." Thẩm Thủy Bích lập tức phiên dịch.
Lý Khải suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vậy là tốt nhất, Lão Mã hãy đưa chúng ta chạy hai trăm dặm, cách nơi này xa một chút, tìm một chỗ yên tĩnh, gần nước mà nghỉ ngơi."
Lão Mã hí lên một tiếng, lập tức khuỵu xuống để Thẩm Thủy Bích và Lý Khải lên.
Lý Khải tay cầm gùi, ngồi phía trước, tuy rằng không có yên ngựa và bàn đạp nhưng Lão Mã tự biết điều chỉnh độ xóc, ngồi cũng khá thoải mái, không sợ bị ngã.
Sở dĩ không cõng, là vì Thẩm Thủy Bích muốn ngồi phía sau. Tuy rằng nàng từng là cao thủ ngũ phẩm nhưng lúc này công lực đã mất hết, chẳng khác gì tiểu thư khuê các yếu ớt, không ngồi vững được, người lại nhỏ bé, ngồi phía trước không ôm được cổ ngựa, nên chỉ có thể ngồi sau, ôm lưng Lý Khải.
Sắp xếp xong xuôi, một người, một thỏ, một ngựa lên đường.
Lão Mã tuy già yếu, lại bị thương chưa lành nhưng dù sao cũng là long câu, chở hai người cùng hành lý, vẫn phi nước đại, vó ngựa như bay trên mây, nói là chạy, chi bằng nói là bay.
Chỉ là mây mù mỏng manh, chỉ đủ để nó lướt đi nhẹ nhàng, chứ không thể bay lên được.
Nhưng cũng khiến Lý Khải mở mang tầm mắt.
Ngựa nhanh thật! Hơn nữa lúc phi nước đại, có mây mù che phủ, vậy mà không hề có gió, không hề bị xóc, lại không cần đường bằng phẳng, Lão Mã có thể nhảy cao mười trượng, khe núi bình thường căn bản không cản nổi.
Trừ những lúc Lão Mã phải dừng lại nghỉ ngơi, thì dọc đường đi rất an toàn. Tốc độ của Lão Mã rất nhanh, vốn dĩ xuất phát lúc mặt trời lạm chiều nhưng trời còn chưa kịp tối đã chạy được hơn một trăm tám mươi dặm, tìm được một đầm nước.
"Được rồi, nghỉ ở đây thôi." Lý Khải quan sát địa hình xung quanh, quyết định nơi nghỉ chân đêm nay.
Lão Mã vội vàng thả người xuống, thở hổn hển.
Có thể thấy, Lão Mã mệt mỏi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhiệt độ cơ thể tăng cao, sắp thè lưỡi ra.
Để nó chở hai người, chạy liên tục một trăm tám mươi dặm, đúng là làm khó nó rồi.
Lý Khải thấy vậy, bèn cầm cái nồi thường dùng để nấu bánh gạo, ra đầm nước múc một chậu nước, dội cho nó hai chậu, lúc này nhiệt độ cơ thể của Lão Mã mới giảm xuống.
Sau đó, Lý Khải lại cho ba bốn cân đậu vào nồi, rắc thêm chút muối, đổ nước vào trộn đều, đặt trước mặt Lão Mã đang nằm sấp: "Ăn đi, bổ sung thể lực. À, đừng có nhổ nước bọt vào đấy nhé, ta còn dùng cái nồi này để ăn cơm đấy!"
Lão Mã hí vang, gật đầu lia lịa, lấy mặt cọ cọ vào Lý Khải, rồi vùi đầu ăn đậu.
Lý Khải đứng nhìn một lúc, thấy nó ăn ngon lành, một miếng đậu, một miếng cỏ non, đoán chừng mình bỏ muối cũng vừa, bèn quay người rời đi, đến chỗ Thẩm Thủy Bích.
"Thẩm cô nương, bây giờ cô còn cảm thấy bất an không?" Hắn thận trọng hỏi.
Lão Mã đã không chạy nổi nữa, đường núi gập ghềnh thế này mà chạy một mạch hơn trăm dặm, đối với một con ngựa già, lại còn đang bị thương như nó thì đúng là đã đến giới hạn rồi.
Nếu vẫn còn cảm thấy bất an, thì phải chuẩn bị thêm mới được.
"Đã yếu đi nhiều rồi, chắc là đã tránh được." Thẩm Thủy Bích nhắm mắt lại, cảm nhận một lúc rồi nói.
Lý Khải gật đầu: "Vậy thì tốt."
Tuy rằng trong lòng vẫn còn hơi lo lắng nhưng trời đã tối, đợi Lão Mã ăn xong, hắn sẽ đi lấy nồi về, nấu chút bánh gạo, ăn xong rồi tiếp tục nghiên cứu Chúc thư trong đầu.
"Hôm qua đọc đến đoạn phân biệt vân khí, vừa hay, lúc nãy dưới chân Lão Mã cũng có vân khí để ta xem... Trong sách viết là..." Lý Khải lật xem Chúc thư trong đầu.
Trong sách viết: "Lấy ngũ vân chi vật để đoán cát hung, xem xét hạn hán, lũ lụt, mất mùa, xem xét mười hai loại gió, quan sát thiên địa hòa hợp hay không, phân biệt điềm lành, điềm dữ."
Theo cách nói này...
"Hai chí, hai phân xem sắc mây, xanh là sâu bệnh, trắng là tang tóc, đỏ là chiến tranh, loạn lạc, đen là lũ lụt, vàng là mùa màng bội thu..." Lý Khải lẩm bẩm những gì ghi trong sách, đồng thời kết hợp với thực tế, muốn quan sát thiên tượng một chút.
Hắn nhìn về phía mặt trời.
Nhìn một lúc lâu.
Hình như không có gì đặc biệt.
Người bói toán thật sự có thể dựa vào màu sắc của mây mà đoán cát hung sao?
Hay là... do góc nhìn của mình không đúng?