Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thái Hành sơn mạch nằm ở cực bắc của Đại Ngu tu tiên giới, thuộc về biên giới Yến Quốc.
Núi non trùng điệp, nối tiếp không dứt.
Nghe nói từng có một Nguyên Anh Chân Quân thử vượt qua nơi này, nhưng chung quy cũng chưa từng thăm dò đến biên giới của Thái Hành Sơn Mạch.
Phải biết rằng ở thế giới tu tiên này, cảnh giới phân chia là Luyện Khí, Trúc Cơ, Tử Phủ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần!
Mà tu sĩ Hóa Thần đã có thể vũ hóa phi thăng, đăng lâm linh giới, ngay cả Nguyên Anh Chân Quân cũng không thể thăm dò Thái Hành sơn mạch, có thể thấy được sự rộng lớn của nó.
Đương nhiên cũng có lời đồn, nói rằng trên đỉnh Ngọc Long sơn của Thái Hành sơn mạch có quá nhiều Yêu Hoàng quá mức lợi hại.
Diệp Cảnh Thành đương nhiên không thể nào khảo chứng, chỉ là đứng ở bên trái thuyền gỗ, dựa vào thân thuyền, nghe gió rít gào bên tai, ánh mắt lại sắc bén đánh giá phía trước.
Cương phong tuy gào thét, lại không thể thổi tới bốn người.
Trên thuyền gỗ còn có một tầng linh tráo mỏng manh, có thể che chắn cương phong.
Giờ phút này linh thuyền lướt qua từng vùng đồi núi, đập vào mắt là những ngọn núi cao hơn những ngọn núi trước đó.
Lăng Vân phong mà hắn từng cho là cao nhất, ở trong dãy núi này, giờ phút này lại có vẻ tầm thường.
Ngọc Hoàn Thử cũng dựa vào người Diệp Cảnh Thành.
Nhìn núi chạy mệt chết ngựa, câu này đặt ở trước mắt quả là thích hợp, sau khi bay trọn vẹn một ngày, xuyên qua không biết bao xa vùng đồi, bốn người mới thật sự đến trước dãy núi, lúc này trời đã tối sầm.
"Cứ nghỉ ngơi một đêm, mai lại vào núi!" Diệp Cảnh Du nhanh chóng tiến hành tìm kiếm cẩn thận trước một ngọn núi nhỏ.
Chẳng mấy chốc mà hắn đã tìm được một sơn động, sơn động này hiển nhiên là nơi Diệp gia thường dùng, Diệp Cảnh Du ở cửa động lại cẩn thận quan sát cành cây dưới đất, thấy không có gì khác thường mới dẫn ba người vào.
"Đừng phá hỏng cành cây trên mặt đất, đây là dấu hiệu do các thúc bá để lại!" Diệp Cảnh Du vừa dứt lời, những người khác cũng gật đầu.
Bên trong động cực kỳ khô ráo, không hề có ẩm ướt nào, vào sâu trong động còn có mấy khối Nguyệt Quang thạch cảm ứng được có người tới mà tự phát sáng.
Trong động lúc này mới bắt đầu sáng lên.
"Mọi người thả linh thú ra đi!" Diệp Cảnh Du lại phân phó, rồi hắn lấy ra một bộ trận bàn và trận kỳ, bắt đầu bố trí ở cửa động, mười phần thần bí.
"Lão Tứ cũng là Trận Pháp sư của gia tộc, rất lợi hại!" Diệp Cảnh Dũng thấy Diệp Cảnh Thành có chút tò mò, liền vỗ vai hắn giải thích.
Diệp Cảnh Thành cũng gật đầu, xoay người lại nhìn Phi Vân Báo và Thanh Lân Xà của mấy người Diệp Cảnh Dũng. Quả nhiên, hai con thú không không có nhiều khác biệt so với lúc ở trong Liệp Yêu Điện hôm trước.
Phi Vân Báo còn đỡ, thân hình lớn hơn một vòng. Nếu nói lúc đầu chỉ bằng chó con, thì giờ đã lớn bằng chó nhà bình thường.
Thanh Lân Xà thì chỉ đậm màu hơn. Thấy Diệp Cảnh Thành nhìn Thanh Lân Xà, Diệp Cảnh Ly cũng có chút xấu hổ. Dù sao Diệp Cảnh Thành còn phải chăm sóc Xích Viêm Hồ, nhưng chỉ riêng việc nuôi dưỡng Ngọc Hoàn Thử cũng đã tốt hơn hắn.
Phải biết hắn là Luyện Khí Sư, khả năng kiếm linh thạch cũng không kém Diệp Cảnh Thành là bao.
Diệp Cảnh Thành lúc này đương nhiên không biết Diệp Cảnh Ly đang nghĩ gì. Hắn hiện tại đang so sánh tiến trình trưởng thành của từng loại linh thú.
Trong lòng cũng hiểu rõ hơn một phần về cuốn cổ thư trong cơ thể.
Hiển nhiên, linh quang kia có thể thúc đẩy yêu thú trưởng thành, hẳn là phải kết hợp với Tự Linh Đan mới được.
Đưa ra kết luận này, Diệp Cảnh Thành quyết định sau này với Ngọc Hoàn Thử, vẫn nên cho ít linh quang thôi. Dù sao Xích Viêm Hồ còn có thể dùng thiên phú để giải thích, Diệp gia cũng không có con Xích Viêm Hồ thứ hai, nhưng Ngọc Hoàn Thử thì khác, không ít tộc nhân Diệp gia đều có, tốc độ trưởng thành của nó nếu như quá nhanh, dễ bị lộ.
Rất nhanh, Diệp Cảnh Du cũng bố trí xong trận pháp rồi bước vào.
Bốn người lại trao đổi một phen về kinh nghiệm ngự thú.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Diệp Cảnh Thành nói, dù sao thì con Ngọc Hoàn Thử của Diệp Cảnh Thành đã mập lên một vòng lớn, hơn nữa linh quang nhàn nhạt trên bộ lông kia cũng vượt xa các linh thú còn lại.
Diệp Cảnh Thành đương nhiên lấy chuyện Tự Linh đan có linh hương để qua loa cho xong chuyện, việc này Cửu gia gia Diệp Hải Thiên của hắn đã nói qua, cũng có khảo chứng.
Về phần nhiều hơn, hắn liền lấy cớ không biết.
Dù sao hắn cũng coi như là một tân thủ trong giới ngự thú.
Ngược lại, hắn lại từ trong miệng Diệp Cảnh Dũng và Diệp Cảnh Du mà có được không ít kiến thức ngự thú mới lạ.
Ngoài kiến thức ngự thú, Diệp Cảnh Thành cũng hỏi về bí quyết tu luyện của Diệp Cảnh Du.
Hắn là Luyện Khí tầng bốn, Diệp Cảnh Du là Luyện Khí tầng bảy, Diệp Cảnh Dũng là Luyện Khí tầng sáu, Diệp Cảnh Ly là Luyện Khí tầng năm, cho nên cho dù là Diệp Cảnh Ly, giờ phút này cũng đều có thể chỉ điểm cho hắn.
Diệp Cảnh Thành cũng vô cùng khiêm tốn, ba người giảng giải đều vô cùng cẩn thận, không hề giấu diếm, ngược lại khiến cho Diệp Cảnh Thành trước kia còn mơ hồ, giờ đã có không ít ngộ ra.
Đêm khuya, bốn người vẫn thay phiên nhau gác đêm, Diệp Cảnh Thành được xếp ca đầu tiên, dù sao ban ngày, thời gian Diệp Cảnh Thành điều khiển thuyền gỗ chỉ bằng một nửa những người khác mà thôi.
Thêm nữa còn có bốn con linh thú làm bạn, cùng với trận pháp ở cửa động, nhiệm vụ này cũng không tính là nặng.
Bọn hắn lúc này còn chưa tính là vào sâu trong Thái Hành Sơn Mạch, yêu thú cực kỳ khó gặp, còn về một ít dã thú hoang dại, căn bản không vào được trận pháp.
Canh giữ một canh giờ, Diệp Cảnh Ly liền đến thay Diệp Cảnh Thành trực.
"Cảnh Thành, ta có thể mua một ít Tự Linh Đan ở chỗ ngươi không? Tính theo giá linh đan của gia tộc là được." Diệp Cảnh Ly do dự một hồi, cuối cùng vẫn lên tiếng, hiển nhiên lời Diệp Cảnh Thành nói về linh đan có linh hương lúc trước đã được hắn ghi nhớ rất lâu.
"Được." Diệp Cảnh Thành gật đầu, bởi vì quy tắc bán linh đan, hắn bán cho gia tộc là một điểm cống hiến một hạt, cũng chính là một linh thạch mà thôi.
Nhưng gia tộc bán cho tộc nhân Diệp gia, thì là một viên rưỡi linh thạch một hạt, như vậy nếu chuyện này thành thì hắn còn có chút lời nha.
"Lục ca, ta cũng không có nhiều, ở đây còn ba viên, ngươi cứ cho bốn viên linh thạch là được!" Diệp Cảnh Thành lấy ra một cái bình đựng đan dược.
Bên trong đúng là ba viên Tự Linh Đan, khẽ mở nắp bình, quả nhiên có mùi thơm lan tỏa bốn phía.
Diệp Cảnh Ly thấy vậy thì mừng rỡ khôn xiết.
"Cảnh Thành, không nói nhiều lời cảm tạ, ta hiện giờ cũng có thể luyện chế pháp khí nhất giai hạ phẩm, nếu có tài liệu, ta miễn phí luyện chế pháp khí cho ngươi!" Diệp Cảnh Ly vô cùng vui vẻ hứa hẹn.
Giao dịch xong, Diệp Cảnh Thành cũng rơi vào chỗ sâu trong động phủ, bắt đầu chậm rãi tu luyện công pháp. Công pháp hắn tu luyện tên là Ly Hỏa Kinh, thuộc về Hoàng giai trung phẩm, ở Diệp gia cũng coi là một loại công pháp bình thường, tốc độ tu luyện không nhanh, linh lực cũng không đủ ngưng thực.
Điểm tốt duy nhất là, đối với việc ngự hỏa lại càng có nhiều kinh nghiệm, cũng càng thích hợp để trở thành Luyện Đan Sư hoặc Luyện Khí Sư. Không nói đâu xa, Diệp Cảnh Ly cũng tu luyện loại công pháp này.
Linh lực trong Ly Hỏa Kinh cực kỳ ấm áp, theo linh lực chảy trong kinh mạch toàn thân, còn có thể xua tan cái lạnh âm u của màn đêm trên núi!
Thậm chí, sau một chu thiên, trên người Diệp Cảnh Thành đã đẫm mồ hôi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ánh trăng cũng lặng lẽ lướt đi, ngày thứ hai rất nhanh đã đến!
Bốn người lại xuất hiện ở cửa hang, chỉ có điều lần này, Diệp Cảnh Du lại không lấy linh thuyền ra.
Phi hành trong Thái Hành sơn mạch chính là một điều cấm kỵ.
Dù sao yêu thú trong sơn mạch cũng không ít, bay trên không trung rất dễ dàng dẫn tới sự chú ý của bọn chúng.
Thế là bốn người đều thi triển Khinh Thân Thuật, duy trì đội hình lao vào trong dãy núi.
Đi đầu là hai con Phi Vân Báo, còn Ngọc Hoàn Thử thì đậu trên vai Diệp Cảnh Thành.
Giờ khắc này, năng lực của Ngọc Hoàn Thử cũng được thể hiện ra, hễ có âm thanh khác là nào nổi lên, Ngọc Hoàn Thử liền kêu chít chít không ngừng, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
Mà Diệp Cảnh Du cũng cứ hễ nghe thấy nó cảnh báo liền đổi hướng.
Cứ như vậy, lại nửa ngày sau, trước mắt bốn người xuất hiện một sơn cốc vô cùng u tĩnh!
Vị trí sơn cốc cực kỳ bí mật, ẩn sau mấy ngọn núi lớn.
Hơn nữa lại vô cùng xanh tốt, chỉ là yên tĩnh đến lạ thường.
Sau khi tìm được vị trí tốt, Diệp Cảnh Du lại bắt đầu bố trí trận pháp ở cửa sơn cốc.
"Trong sơn cốc có một con suối nước trũng, còn có một linh mạch nhất giai hạ phẩm, đủ để hấp dẫn không ít yêu thú nhất giai hạ phẩm đến đây, trước kia là hang ổ của hai con Phi Vân Báo trưởng thành!" Diệp Cảnh Du vừa bố trí vừa giải thích.
Đợi Diệp Cảnh Du bố trí xong trận pháp, Diệp Cảnh Dũng liền sải bước muốn vào sơn cốc, lại bị Diệp Cảnh Du và Diệp Cảnh Thành đồng thời quát dừng.
"Nhị ca, chúng ta cần thăm dò thêm một chút!"