Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dương Hồng thấy Trần Trạch nhận lấy cây trường mâu Kỷ Tinh đưa, vội vàng ôm lấy chân Trần Trạch, đau khổ cầu xin.
“Trần Trạch, ta sai rồi, đừng giết ta, sau này ta không bao giờ tranh giành với ngươi nữa. Từ nay về sau, ngươi chính là lão đại của ta, ngươi nói gì ta cũng nghe, cầu xin ngươi đừng giết ta!”
“Thuộc hạ như ngươi, ta không dám nhận.” Trần Trạch không chút lay động, siết chặt cây trường mâu, hung hăng đâm vào ngực Dương Hồng.
Đồng tử Dương Hồng chợt co rút lại, đầu nặng nề đập xuống đất rồi tắt thở, đôi mắt trợn trừng, tràn ngập vẻ không cam lòng.
Hắn đến chết cũng không hiểu, trước kia Trần Trạch hắn muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt, vì sao hôm nay lại thua trong tay Trần Trạch?
Trần Trạch rút cây trường mâu dính máu ra, lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ của Dương Hồng.
Mọi người đồng thời quỳ xuống, dập đầu đến vỡ trán chảy máu.
“Trần Trạch lão đại, cầu xin ngài tha cho chúng tôi một mạng!”
Trần Trạch ném cây trường mâu trong tay cho một thiếu niên không có vũ khí, lạnh lùng nhìn mọi người.
“Ta không cần các ngươi, tự mình lui ra ngoài sợi tơ hồng, đỡ phải ta động thủ.”
Mọi người lập tức cứng đờ, lui ra ngoài sợi tơ hồng, thì khác gì chết đâu?
“Mẹ nó, hắn không cho chúng ta sống, chúng ta cũng không cho hắn sống, liều mạng với ngươi!” Một thiếu niên hét lớn, siết chặt nắm đấm lao về phía Trần Trạch, không ít người đồng loạt hưởng ứng.
Vậy mà, số người của bọn họ đã giảm mạnh, hơn nữa bên Trần Trạch một nửa số thiếu niên đều cầm trường mâu, bọn họ tự nhiên không phải đối thủ, rất nhanh liền bị đâm chết.
Đội ngũ của Trần Trạch trước sau vẫn tiến về phía trước, những người còn lại không dám phản kháng nhìn cây trường mâu đang dần đến gần, đành phải lui ra ngoài sợi tơ hồng.
Tần Sơn phiêu nhiên đến, từ túi gấm bên hông lấy ra thanh đồng kiếm ba thước, tay phải bấm quyết, đồng kiếm với tốc độ cực nhanh bay ra, lướt qua cổ những thiếu niên vượt rào.
“Sư đệ, mời!”
“Ha ha ha, đa tạ sư huynh!” Chu Du ở một bên cười lớn một tiếng, lấy ra một viên hạt châu đen nhánh lẩm bẩm, hạt châu đen nhánh lập tức phát ra ánh sáng xanh lục u ám, từ trong cơ thể những thiếu niên ngã xuống đất rút ra từng sợi thi khí.
Hàn quang sắc bén, đồng kiếm bay qua, các thiếu niên ngã xuống hàng loạt, giống như gặt lúa mạch. Tần Sơn trong tay cũng cầm một viên hạt châu đen nhánh, tốc độ thu thi khí còn nhanh hơn Chu Du rất nhiều.
Không lâu sau, những thiếu niên vượt rào đều bị chém giết sạch.
Chu Du nhìn thi khí trong viên hạt châu đen nhánh ngày càng nhiều, tham lam liếm môi, đoạn ném viên hạt châu đen nhánh bay ra, ánh sáng xanh lục u ám nhắm thẳng vào những thiếu niên bên trong sợi tơ hồng.
Hắn đang định ra tay, đồng kiếm của Tần Sơn chợt lóe lên, trực tiếp đánh rơi viên hạt châu đen nhánh.
Tần Sơn đưa tay ra, thu lấy viên hạt châu đen nhánh của Chu Du, nhìn thoáng qua năm đạo thi khí gần như thực chất bên trong, đoạn ném hạt châu lại cho Chu Du, “Chuyện vi phạm quy củ không thể làm, nếu bề trên tra xuống, ngươi và ta đều không gánh nổi. Năm luồng thi khí, đủ cho ngươi luyện chế con rối, đừng tham lam nữa.”
Chu Du chép miệng, tuy không cam lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hì hì, “Lần thanh trừng này, số lượng vừa vặn quá nửa, nhiệm vụ lần này của sư huynh kiếm được đầy bồn đầy bát, sư đệ ở đây xin chúc mừng sư huynh trước.”
Tần Sơn khẽ gật đầu, lạnh lùng nhìn những thiếu niên bên trong sợi tơ hồng.
“Lăn về đi!”
Các thiếu niên sau khi tận mắt chứng kiến Tần Sơn giết người như cỏ rác, đã sớm sợ hãi, cất bước liền chạy.
Trần Trạch đang định rời đi, bỗng nhiên bị Tần Sơn gọi lại, trong lòng kinh hãi, hắn cứng rắn tiến lên, cúi người hành lễ.
“Gặp qua hai vị đại nhân.”
“Lần này ngươi làm không tồi.” Tần Sơn hài lòng gật gật đầu, sau đó đưa tay về phía Chu Du, “Tính cả tiền cược, ngươi cần phải cho ta năm mươi lăm khối linh thạch.”
Chu Du bất đắc dĩ thở dài, tay khẽ chạm vào túi gấm bên hông, từng khối đá lấp lánh chứa đầy linh khí bay ra, “Lần này thực sự nghèo rồi.”
Tần Sơn thu những viên đá này vào túi gấm của mình, trên gương mặt lạnh băng cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hài lòng. Chờ thêm một thời gian nữa, sau khi giao phó nhiệm vụ, hắn sẽ nhận được một khoản thù lao không tồi. Tính cả số thi khí thu được, đúng như lời Chu Du nói, kiếm được đầy bồn đầy bát.
Chu Du đi đến trước mặt Trần Trạch, đưa tay nâng cằm Trần Trạch lên, cười tủm tỉm nói: “Thằng nhãi, ngươi làm ta thua năm khối linh thạch. Món nợ này, ngươi nghĩ nên tính thế nào?”
Trần Trạch lập tức da đầu tê dại, Chu Du nhìn như đang nói đùa, nhưng hắn lại cảm nhận được rõ ràng sát ý.
Hắn đã sớm không còn là thiếu niên ngây ngô mới vào Ma Cực Tông không biết gì nữa. Cái túi gấm kia tên là túi trữ vật, nhìn như chỉ là một cái túi nhỏ, thực ra bên trong chứa một không gian độc đáo, có thể chứa rất nhiều đồ vật.
Còn về linh thạch, trong đó ẩn chứa linh khí tinh thuần, không chỉ là vật phẩm hiếm có hỗ trợ tu luyện, đồng thời cũng là tiền tệ giao dịch giữa các tu sĩ. Vật phẩm trân quý như vậy, dù có giết hắn, hắn cũng không đền nổi.
Trần Trạch trong mắt tràn ngập vẻ cung kính, khẽ nói: “Tiểu nhân không đền nổi, tại hạ không biết tối nay đại nhân nhận được gì, nhưng xem biểu hiện của đại nhân, hẳn là dù có mất năm khối linh thạch, thu hoạch tối nay cũng là lời. Ta biết đại nhân đang nói đùa với ta, đại nhân vừa nhìn đã biết là người tu vi cao thâm, tài đại khí thô, sẽ không chấp nhặt với một tiểu nhân vật như ta.”
Tần Sơn quay đầu nhìn Chu Du, cười nói: “Sao nào, có phải thua tâm phục khẩu phục không?”
Chu Du cười ha hả, vỗ vỗ vai Trần Trạch, “Ngươi quả nhiên thông minh hơn kẻ vừa chết kia. Ta tuy nghèo, nhưng ta thích câu ‘tài đại khí thô’ này của ngươi, lần này tạm tha cho ngươi. Ở tuổi của ngươi, ta không có tâm tư sâu sắc như ngươi, cũng không tàn nhẫn bằng ngươi. Ngươi trời sinh đã là kẻ tu ma, ta rất thưởng thức ngươi. Hay là như vầy, sau này ngươi theo ta đi.”
Trần Trạch không trả lời, mà quay đầu nhìn Tần Sơn, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi.
Hắn sẽ không vì vài câu khen của Chu Du mà tìm không ra phương hướng. Tần Sơn mới là người trực tiếp quản lý hắn, nên nghe lời ai hắn vẫn phân biệt rõ.
Tần Sơn khẽ gật đầu một cách khó nhận ra, sau đó phất phất tay.
“Biểu hiện hôm nay của ngươi, ta đều thấy cả rồi, sau này những người này đều do ngươi thống lĩnh, đi đi.”
“Vâng.” Trần Trạch lại cúi người hành lễ, đoạn cong lưng lùi lại mười mấy bước, lúc này mới chậm rãi xoay người. Hắn đi rất chậm, hắn có thể cảm giác được ánh mắt của Tần Sơn và Chu Du vẫn còn trên người hắn, hắn không muốn để hai vị này nhìn ra sự hoảng loạn trong lòng mình.
Chu Du thu lại ánh mắt, lắc lắc đầu, “Tiếc thật, chỉ là tư chất quá kém. Hắn chỉ cần tư chất tốt hơn một chút, sau này ta đều phải tránh xa hắn. Ở tuổi này mà có tâm tính như vậy, hắn là người đầu tiên.”
Tần Sơn gương mặt vô cảm nói: “Nếu hắn tư chất tốt, cũng không đến lượt ta tiếp nhận. Chờ thêm một thời gian nữa, sau khi mở khí hải, liền có thể giao hắn cho Diệp sư đệ. Người thông minh như vậy đều giỏi tự bảo vệ mình, hẳn sẽ không gây ra sóng gió gì.”
“Ân tình lần này của sư huynh, sư đệ ghi nhớ trong lòng. Chờ sư huynh kết thúc lần này, sư đệ nhất định sẽ tự mình đến cửa bái tạ.” Chu Du ôm quyền hành lễ, phiêu nhiên rời đi.
Sau khi nhìn Chu Du rời đi, Tần Sơn lấy ra viên hạt châu đen nhánh, ánh sáng xanh lục u ám sáng lên, nhắm thẳng vào những thi thể trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên một đường cong.
“Chu sư đệ, tiếc thật, pháp quyết thu thi khí thực sự ngươi không biết, nếu không ta sẽ lỗ rất nhiều. Lần thu hoạch này, thật bội thu!”