Vi Sư Dạy Các Ngươi Đều Là Đồ Thật A

Chương 16. Đồ Đệ Của Ta Chết Rồi Sao? (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhưng đã quá muộn rồi…

Sự việc đã vượt xa dự liệu của hắn, hắn muốn thu hồi thuật chiêm bốc, nhưng đã không còn kịp nữa.

Góc nhìn linh thể đã tiến nhập vào trong Thiên Môn, thông qua Thiên Môn, hắn trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng bên trong Tiên Giới tương lai.

Đăng lâm Thượng Giới, được diện kiến Thiên Đình, toàn bộ Thiên Đình được nâng đỡ bởi chín tầng phù không vân thuẫn.

Tiên đảo san sát, phù vân thẳng tắp bay lên.

Kim quang vạn đạo cuồn cuộn hồng nghê, thụy khí ngàn tia phun tử vụ.

Trần Nam Huyền nhìn thấy Nam Thiên Môn, được tạo nên từ bích trầm lưu ly, hình thành từ minh hoảng bảo ngọc.

Hai bên đứng sừng sững mấy chục viên Trấn Thiên Nguyên Soái, từng người một đỉnh lương tựa cột, tay cầm cây mâu lớn, tay giữ lá cờ; bốn phía bày ra hơn mười vị Ngân Giáp Thần Nhân, từng người một tay cầm trường kích, tay treo roi da, tay cầm trường đao, tay cầm bảo kiếm.

Hoàng Cực Lăng Tiêu Điện trong truyền thuyết của Tiên Giới tọa lạc tại Đại La Thiên, ở nơi cao nhất trong Di La Cung!

Hắn nhìn thấy Ngọc Hoàng Đại Đế tương lai đang ở trong điện này thống lĩnh chư thiên vạn thần tiên.

Trần Nam Huyền kinh hãi nhìn thấy phía trên Đại La Thiên Lăng Tiêu Điện, một bóng hình xuất hiện.

Thông thiên thần văn ngưng tụ làm một thể, mới thành Thái Thượng Đại La Tiên, một con thần khuyển mắt biếc ngươi vàng, toàn thân quấn quanh Lục Đinh Thần Hỏa, từ phía sau Đại La Thiên Lăng Tiêu Điện nhảy vọt lên, đạp lên cửu thiên, há miệng hút một cái, một ngụm nuốt chửng cả mặt trời.

Thần khuyển dường như phát hiện ra điều gì đó, liếc nhìn linh thể của hắn một cái, rồi nở một nụ cười.

Trần Nam Huyền la lên: “A!!!”

Trần Nam Huyền ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Tiên Môn, hắn đã biết sắp có chuyện lớn xảy ra.

Pháp thuật chiêm bốc, nói trắng ra, chính là việc đoạt thiên tạo hóa, trộm lấy thiên cơ.

Dưới mí mắt của lão thiên gia mà làm kẻ trộm, đi nhìn trộm dò xét những chuyện vốn không nên biết.

Nếu chỉ là dò xét những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng, không gây ra ảnh hưởng to lớn, vậy thì cũng thôi.

Trừ đi chút thanh sinh mệnh, trừ đi chút công đức, chẳng qua cũng chỉ đến thế.

Nhưng nếu liên lụy đến đại cơ mật, đại cơ duyên, đại nhân vật…

Gây ra hậu quả nghiêm trọng, vậy thì người thi triển chiêm bốc, coi như nguy rồi.

Nhẹ thì tổn thất hàng vạn năm thọ nguyên, thân tử đạo tiêu; nặng thì ngay tại chỗ hồn bay phách tán, tam giới trừ danh, lập tức bị xóa sổ.

Thời kỳ đỉnh cao nhất ở tiền kiếp, Trần Nam Huyền toàn thịnh, cũng chỉ dám xa xa liếc nhìn Tiên Môn một cái mà thôi, còn chưa kịp chạm đến Tiên Môn đã bị một đạo thiên lôi đánh chết.

Nay hắn trọng sinh trở về, hiện tại tu vi bất quá chỉ là Luyện Khí tầng một, đốt thanh sinh mệnh để chiêm bốc, vậy mà dám nhìn trộm lên tận Tiên Môn, còn chui tọt vào bên trong Thiên Môn nữa.

Cái này mẹ nó còn ra thể thống gì nữa?

Hậu quả chính là, khi linh thể còn ở hạ giới, nhìn trộm tương lai, một giây đốt 5 năm thọ nguyên.

Sau khi tiến vào Tiên Môn, Trần Nam Huyền tổng cộng ở lại ba giây, nhìn ba lượt cảnh tượng Tiên Giới tương lai.

Nhưng mỗi một giây, đốt của hắn vạn năm thọ nguyên!

Cho đến khi nhìn thấy bóng hình Thiên Cẩu kia, Trần Nam Huyền mới hét lên một tiếng thảm thiết.

Hắn cưỡng ép thoát khỏi trạng thái nhìn trộm, một ngụm máu tươi phun thẳng ra ngoài.

Cả người trước mắt tối sầm lại, ngất lịm đi.

Hắn hiện tại, thân là phàm nhân, tổng cộng mới có được bao nhiêu năm thọ nguyên?

Vừa rồi ba giây đó đã đốt của hắn ba vạn năm thọ nguyên.

Trần Nam Huyền còn nợ ngược lại mấy vạn năm thọ nguyên, đầu cắm thẳng xuống đất trong phòng, tắt thở.

“Đinh! Đồ đệ của ngươi gặp phải sự cố bất ngờ, thọ nguyên hao tổn hết, đã khí tuyệt thân vong.”

Trên giường, Lục Viễn giảng kinh suốt một ngày trời, lưng đau ê ẩm, vừa định nằm xuống nghỉ ngơi, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh thông báo.

Thân thể Lục Viễn vừa mới nằm xuống lập tức căng cứng, hắn bật thẳng dậy, chàng trai trẻ đứng nghiêm trang.

A???

“Ngươi nói cái gì? Đồ đệ của ta chết rồi?”

Lục Viễn quả thực không dám tin vào tai mình.

Vừa rồi không phải vẫn còn sống nhảy loạn sao? Chính mình đã giảng đạo cho hắn cả một ngày, trước khi tan học hắn còn đột phá cảnh giới nữa mà.

Sao lại nói chết là chết ngay được?

Lục Viễn khoác vội một chiếc áo, đẩy cửa ra liền chạy như bay đến nơi ở của Trần Nam Huyền.

Đến sân viện của Trần Nam Huyền, Lục Viễn một tay đẩy mạnh cửa, quả nhiên nhìn thấy Trần Nam Huyền đang nằm sóng soài trên mặt đất.

Lục Viễn dò xét thử hơi thở, thật sự không còn chút khí tức nào sao?

Hắn bắt đầu sốt ruột.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?

Ta thu một tên đồ đệ có dễ dàng gì đâu?

Nhiệm vụ tân thủ mà hệ thống ban bố, thời hạn là một tháng, hiện tại đã qua tám ngày, chỉ còn lại hơn nửa tháng nữa, mắt thấy vừa mới có chút khởi sắc, đồ đệ lại đột tử rồi sao?

Lục Viễn thầm nghĩ: Tên nhóc này mà chết, trong một chốc một lát này mình biết đi đâu tìm đồ đệ mới đây?

Chỉ còn lại hơn nửa tháng thời gian, có thể thu được đồ đệ có linh căn hay không còn chưa chắc, huống chi là trong nửa tháng khiến cho đồ đệ mới đột phá Trúc Cơ.

Tên Trần Nam Huyền này không thể chết được!

Hơn nữa nhiệm vụ thứ hai của mình cũng chưa hoàn thành nữa.

Nhiệm vụ giảng kinh mà hệ thống ban bố, Đại Phẩm Thiên Tiên Quyết chia làm 6 ngày để giảng xong, giảng xong là có thể nhận được phần thưởng.

Hắn vừa mới điểm danh hoàn thành ngày đầu tiên.

Trần Nam Huyền mà chết, hai nhiệm vụ của mình trực tiếp thất bại.