Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nghe Tân Sanh nói vậy, khóe miệng Vân Tranh không khỏi hơi co rúm lại.
Em gái ngươi!
Chính ta vẫn chưa chết mà!
Cần đến mức như vậy không?
Nhưng dù sao cũng phải công nhận, tiểu nha đầu này có thể nói ra những lời này, thì cũng không uổng công ta đối xử tốt với nàng.
Ừ, tốt hơn hẳn mấy tên khốn kiếp ở Bích Ba Viện trước kia!
Ngay lúc Vân Tranh đang nghĩ ngợi lung tung, thì Đỗ Quy Nguyên và những người khác cũng nhanh chóng xông lên, bao vây Vân Tranh lại.
"Đừng hòng động đến điện hạ, trước tiên phải bước qua xác của chúng ta!"
Ánh mắt Đỗ Quy Nguyên như đao, nồng đậm sát khí nhìn Ban Bố và tùy tùng của hắn.
Mặc dù chỉ còn một tay, nhưng khí thế của Đỗ Quy Nguyên không hề thua kém.
"Đúng thế!"
Cao Cáp gật đầu nghiêm nghị, rút thẳng kiếm ra, chuẩn bị quyết chiến.
"Lui ra!"
Vân Tranh đột nhiên đứng dậy, tức giận quát: "Ai nói bản điện hạ đã thua?"
Mấy người nghe vậy, lập tức hơi sững sờ.
Điện hạ đây là định gian lận sao?
"Lục điện hạ, thua thì phải nhận!"
Ban Bố cười lạnh nói: "Đề này chỉ có bốn đáp án, mà người lại đưa ra sáu đáp án, không cần kiểm chứng cũng biết là ngươi thua rồi! Hoàng tử Đại Càn đường đường chính chính, sao có thể gian lận chuyện nhỏ thế này chứ?"
"Bản điện hạ sẽ không gian lận đâu!"
Vân Tranh khinh thường cười khẩy, đẩy Đỗ Quy Nguyên ra khỏi trước mặt mình: "Ngươi vẫn mau kiểm chứng đáp án của bản điện hạ lại đi rồi hãy nói! Ngay cả đề cũng tính không nổi mà còn không biết xấu hổ ném đá giấu tay sao?"
“Đánh rắm!”
Hộ vệ của Ban Bố cười lạnh: "Quốc sư đích thân ra đề, quốc sư sao có thể không biết đáp án chứ?"
"Kẻ ngốc thì không có tư cách lên tiếng!"
Vân Tranh liếc nhìn gã hộ vệ một cái đầy khinh thường, nhịn không được giục giã nói: "Quốc sư mau kiểm chứng đáp án của bản điện hạ đi, bản điện hạ còn đang đợi ngươi hành lễ bái sư nữa!"
"Tốt! Lão phu sẽ để ngươi thua cuộc một cách tâm phục khẩu phục!"
Ban Bố hừ lạnh, rồi lập tức bắt đầu so sánh đáp án.
Bốn đáp án mà hắn đưa ra, thì Vân Tranh đều có hết.
Chỉ cần kiểm chứng hai đáp án còn lại là được.
Ban Bố nhanh chóng tính toán.
Nhưng mà, càng tính, sắc mặt Ban Bố càng trở nên nghiêm trọng.
Không lâu sau, những giọt mồ hôi to như hạt đậu đã chảy trên trán Ban Bố...
Hai đáp án, cũng không khó để kiểm chứng.
Chỉ cần suy tính thêm một chút là xong.
Mãi cho đến khi Ban Bố kiểm chứng xong tất cả những đáp án ngoài hai đáp án kia, toàn thân hắn đều không khỏe.
Đúng vậy!
Hai đáp án này vậy mà đều đúng!
Chẳng lẽ đề bài này thật sự có đến sáu đáp án?
Sao có thể như vậy được?
Rõ ràng hắn đã tính toán rất cẩn thận rồi!
Sao có thể lại có sáu đáp án?
"Không thể nào, không thể nào..."
Ban Bố ngơ ngác lau mồ hôi trán, lại bắt đầu tính toán.
Nhìn thấy vẻ mặt của Ban Bố như vậy, Đỗ Quy Nguyên và mọi người bỗng giật mình.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ Lục điện hạ tính toán đúng thật ư?
Là chính Ban Bố tự cao tự đại nên không tính toán cẩn thận sao?
Ngay khi mọi người còn kinh ngạc, Diệp Tử đỡ Tân Sanh vẫn còn ngơ ngác đứng dậy, mỉm cười nói: "Đồ ngốc này, đừng khóc nữa, Lục điện hạ thắng rồi!"
Nàng đã tính toán qua.
Cả sáu đáp án của Vân Tranh đều đúng!
Cho dù Ban Bố có tính lại một trăm lần thì cũng vẫn đúng!
"Điện hạ... thắng sao?"
Tân Sanh ngốc ngốc nhìn Diệp Tử, không thể tin vào tai mình.
Sao điện hạ lại thắng chứ?
Khi hai người đang nói chuyện, Ban Bố cúi đầu ngồi sụp xuống đất.
Đúng vậy!
Những đáp án ngoài bốn đáp án kia của Vân Tranh thực sự đều đúng!
"Sao lại có thể như vậy, sao có thể như vậy..."
Ban Bố ngồi thất thần dưới đất, tựa như mất hồn.
"Quốc sư!"
Thấy vậy, hộ vệ vội vàng đỡ Ban Bố đứng dậy, lo lắng hỏi: "Đáp án của hắn sai đúng không?"
Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời, nhưng hắn vẫn ôm một tia may mắn.
Ban Bố hơi há miệng, rất muốn nói Vân Tranh tính toán sai, nhưng những đáp án thật đã bày ở đó, cho dù hắn có phủ nhận thế nào cũng vô dụng thôi!
"Thua, lại thua..."
Khuôn mặt Ban Bố ảm đạm, thiếu chút nữa thì khóc lớn lên.
Hắn tỉ mỉ thiết kế cạm bẫy, nhưng cuối cùng chính hắn lại ngã sấp mặt.
Tính đến nay kể từ khi đến Đại Càn, hắn đã cược bốn lần với Vân Tranh và đều thua cả bốn.
Cho dù là đề bài mà hắn cho rằng rất phức tạp này, Vân Tranh cũng giải được trong thời gian ngắn như vậy.
Hơn nữa, đáp án của Vân Tranh còn toàn diện hơn đáp án của hắn.
Đúng như Vân Tranh đã nói, chính hắn cũng không tính toán rõ ràng đạo đề này.
"Thua sao?"
Nghe Ban Bố nói vậy, sắc mặt của hộ vệ đột ngột thay đổi, khí thế vừa rồi đã biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt bi phẫn.
Lại thua!
Hơn nữa còn thua thê thảm như vậy!
"Bản điện hạ đã nói rồi, ngươi đừng tưởng rằng học trộm được một chút da lông từ Đại Càn ta thì đã giỏi."
Vân Tranh ngước mắt nhìn về Ban Bố đang thất thểu lạc phách, mỉm cười nói: "Sư đồ thì vẫn có khác biệt!"
Nghe Vân Tranh nói, mọi người đều cười phá lên.
"Lục điện hạ nói rất đúng."
"Học trộm chút da lông mà cũng dám đến Đại Càn ta thị uy à?"
"Ha ha, lần này coi như tự mình hại mình rồi nhỉ?"
"Quốc sư, sao còn không mau đứng dậy hành lễ bái sư với điện hạ?"
"Chỉ là lũ man di, cũng nghĩ học đòi trí tuệ với Đại Càn ta..."
Mọi người càng cười càng hả hê, nhưng sắc mặt của Ban Bố lại đỏ bừng.
Ban Bố rất muốn nói rằng mình không hề học trộm, bài toán này rõ ràng là do hắn nghĩ ra khi ngắm nghía ngựa chiến ăn cỏ.
Sau đó, hắn mất rất nhiều thời gian mới tính ra được bốn đáp án.
Hắn rất muốn giải thích, nhưng lại không có cách nào giải thích được.
Trong thời gian ngắn như vậy, Vân Tranh đã tính ra cả những đáp án mà hắn còn chưa tính ra.
Cao thấp đã rõ!
Dù hắn có phủ nhận thế nào thì người khác cũng chỉ cho rằng hắn thua không nổi mà thôi.
"Quốc sư, ngươi sẽ không định quỵt nợ chứ?"
Vân Tranh cười ha hả ngồi xuống, đồng thời giơ tay ngăn cản tiếng cười của mọi người.
Ban Bố khẽ cứng đờ, hai mắt nhìn chằm chằm Vân Tranh.
"Quốc sư, chúng ta đi!"
Người hộ vệ kéo tay Ban Bố, hung dữ nói: "Chúng ta muốn đi, xem thử Đại Càn các ngươi ai dám cản trở, hãy hỏi xem kỵ binh Bắc Hoàn của ta có đồng ý hay không đã!"
Thấy Bắc Hoàn định giở trò, Đỗ Quy Nguyên lập tức đoạt lấy cây đao Cao Cáp trong tay.
"Thua cược lại định giở trò sao?"
Đỗ Quy Nguyên vung cánh tay hùng tráng, lạnh lùng nhìn hai người họ: "Các ngươi nghĩ cứ thế mà đi sao, hỏi xem thanh đao trong tay ta có đồng ý hay không đã!"
"Tự tìm đường chết!"
Người hộ vệ của Ban Bố lập tức rút đao khiêu chiến.
"Lui xuống!"
Ban Bố trừng mắt quát lớn một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nam nhi Bắc Hoàn chúng ta, đánh cược thua thì phải chịu! Đừng để Đại Càn khinh thường Bắc Hoàn!"
"Quốc sư!"
Người hộ vệ tức giận nói: "Ngài là quốc sư của Bắc Hoàn ta, sao có thể..."
"Ngậm miệng!"
Ban Bố gầm lên, nắm chặt hai nắm đấm.
Hắn cũng muốn giở trò.
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để ăn vạ.
Nếu hắn giở trò ngay lúc này, rất có thể hắn sẽ không nhận được lương thực từ Đại Càn.
Nếu không có những lương thực đó, Bắc Hoàn căn bản không thể vượt qua mùa đông giá lạnh này.
Một lúc lâu sau, Ban Bố hít sâu một hơi, chậm rãi buông nắm đấm.
Nhục nhã ngày hôm nay, mai mốt nhất định phải trả lại gấp mười lần!
Ban Bố thầm hung dữ nói, đồng thời đưa tay.
"Bốp bốp..."
Ban Bố trái phải tát vào mặt mình hai cái thật mạnh.
"Đùng!"
Ngay sau đó, Ban Bố lại quỳ xuống trước mặt Vân Tranh, kìm nén sự phẫn uất trong lòng, ngoan ngoãn dập đầu ba cái.
Thấy hành động của Ban Bố, mọi người đều kinh ngạc.
Không ngờ Ban Bố lại thực sự thực hiện lời đã cược!
Vân Tranh hơi liếc nhìn Ban Bố, trong mắt vô tình lóe lên một tia sát khí.