Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cuối cùng lại phải làm công miễn phí cho người ta!

Vừa thấy Vân Tranh sai người đi chọn ngựa, Văn Đế thầm nhếch mép cười trong lòng.

Ngươi cứ quậy phá đi!

Trẫm còn không trị được ngươi sao?

Dám phá rối niềm vui của trẫm, mấy trăm con chiến mã thượng hạng này cứ coi như đồ đền tội đi!

Văn Đế tự nghĩ ra một lý do hợp lý cho bản thân.

Không lâu sau, Cao Cáp đã chọn xong hai mươi con chiến mã hạng nhất.

"Phụ hoàng, thế thì... nhi thần xin phép cáo lui."

Bây giờ Vân Tranh chỉ muốn chuồn ngay cho khuất mắt.

Chờ thêm chút nữa, có khi hai mươi con ngựa này cũng bị Văn Đế tước đoạt hết.

"Gấp cái gì?"

Văn Đế liếc hắn: "Trẫm đi cùng ngươi về phủ Lục Hoàng Tử, tối nay ngươi tốt nhất kể lại cho trẫm nghe chuyện ngươi cược thắng thế nào."

"A?"

Vân Tranh ngạc nhiên: "Phụ hoàng không về cung sao?"

"Ngươi tốt nhất đừng có bảo trẫm về cung!"

Sắc mặt Văn Đế đột nhiên vặn vẹo, dáng vẻ như sắp ăn tươi nuốt sống người khác.

Lão già này!

Bệnh thần kinh sao!

...

Vân Lệ quỳ ở thái miếu cả một ngày, đầu gối đau như sắp gãy.

Vân Lệ vô cùng tức giận, trong mắt nhìn ai cũng khó chịu.

Mãi cho đến khi nhận được thư của Thục phi, cơn giận của Vân Lệ mới vụt tắt, vung tay hất bay Tam hoàng tử phi đang bóp chân mình ra, vội vã dẫn theo mấy người ra khỏi phủ.

Nhưng Vân Lệ không đến thẳng phủ Lục vương tử mà chạy đến phủ Tĩnh Quốc công.

“Chuyện tốt! Đây quả là tin vui to lớn!"

Biết được Vân Tranh gặp nạn phải chết, Từ Thực Phủ cười vỗ tay rầm rầm.

Vân Lệ cũng vui vẻ hỏi: "Bây giờ ta nên làm thế nào?"

Từ Thực Phủ trầm ngâm một chút, rồi nói: "Nhân lúc các hoàng tử khác chưa nhận được tin, ngươi nhanh đến ngay phủ của tên phế vật kia! Lúc này, ngươi chạy đến trấn an thánh thượng trước nhất, dễ lấy được thiện cảm của thánh thượng nhất!"

"Tốt!"

Vân Lệ lập tức đứng lên: "Ta đi ngay!"

"Khoan đã!"

Từ Thực Phủ gọi Vân Lệ lại, căn dặn: "Dù ngươi và Vân Tranh có ân oán gì đi nữa, nhưng lúc này tuyệt đối không được nói điều gì xấu về hắn, dù có phải miễn cưỡng thì cũng phải vắt hết nước mắt ra mới được!"

"Ta hiểu mà! Điểm ấy vẫn phải cân nhắc đến."

Vân Lệ gật đầu: "Vậy ta đi trước!"

Nói xong, Vân Lệ vội vã chạy đến phủ của Vân Tranh, trong lòng lại cười thầm không ngớt.

Tên vô dụng Lão lục, đánh cược thắng Ban Bố mấy lần đã quên cả mình!

Lần này, không cần đích thân ta ra tay nữa!

Chỉ đáng tiếc là không thể tự mình tiễn tên vô dụng kia lên đường mà thôi...

Văn Đế muốn đến phủ của Vân Tranh, Vân Tranh cũng không thể nào ngăn cản.

Ra lệnh cho thủ tướng Tuần thành ty đưa ngựa qua cho Thần Vũ quân, sau đó, Văn Đế tâm tình thật tốt mới cho người bãi giá đến phủ Lục Hoàng Tử.

Cao hứng quá độ, Văn Đế lại bắt đầu lo lắng.

Nên thưởng cho Lão Lục thứ gì đây?

Vừa lấy đi của Lão Lục mấy trăm chiến mã ưu tú, không thưởng gì thì có vẻ không ổn.

Nhưng trước đó Lão Lục lập công cũng đều không thưởng, giờ hắn lại lập công!

Nhất thời, Văn Đế không biết nên thưởng gì.

Đúng lúc Văn Đế đang buồn rầu thì Mục Thuận từ xa đi đến, cách rèm xe ngựa, Mục Thuận bẩm báo với Văn Đế: "Thánh thượng, vừa nãy dịch quán báo tin Lục điện hạ làm cho Ban Bố tức giận đến thổ huyết, hỏi xem không biết trong viện có phái ngự y hay không..."

"Cái gì?"

Văn Đế bất ngờ vén màn lên: "Lão Lục có thể làm Ban Bố tức đến nỗi thổ huyết sao?"

"Vâng!"

Mục Thuận gật đầu.

"Nhanh chóng kể cho trẫm nghe xem rốt cuộc là chuyện gì? Để trẫm cũng vui vẻ chút."

Văn Đế cực kỳ phấn khởi, nụ cười trên mặt tỏa sáng lạ thường.

Một trận chiến ở Sóc Bắc, chính hắn cũng tức giận đến mức nôn ra máu.

Hôm nay, Lão Lục đúng là đã trả thù thay hắn!

Nhìn thấy vẻ mặt phấn khởi của Văn Đế, Mục Thuận không khỏi cứng đờ.

Đúng vậy!

Xem ra là không cần mời ngự y tới rồi!

"Việc cụ thể lão nô cũng không rõ."

Mục Thuận cười cười: "Nếu không, lão nô sai người đi hỏi thử?"

"Không cần đâu, tối nay để Lão Lục đích thân kể cũng được!"

Văn Đế phất tay, rồi cau mày nói: "Dạo này Lão Lục liên tục lập công, Mục Thuận, ngươi hãy cho trẫm một vài ý kiến xem sao, định khen thưởng gì cho Lão Lục?"

"Lão nô không biết."

Mục Thuận trả lời ngay.

Hắn không dám nói bừa bãi về những chuyện như thế này.

Văn Đế trừng mắt nhìn Mục Thuận một cái: "Bảo ngươi nói thì nói đi!"

Mục Thuận cười bồi một tiếng, trầm ngâm một lát, mới thử dò hỏi: "Lục điện hạ sắp đại hôn, thánh thượng có thể ban thưởng cho Lục điện hạ chút của cải."

"Nói bậy!"

Văn Đế không vui nói: "Của cải đương nhiên là phải thưởng, nhưng thưởng thế nào? Lão Lục lập công lớn, trẫm thưởng cho hắn mười vạn lượng hoàng kim cũng còn ít! Nhưng nếu thực sự ban thưởng cho hắn nhiều tiền như vậy, thì trẫm e là sẽ đau lòng rất lâu."

Công lao của Vân Tranh, nói nhỏ thì là thay hắn và Đại Càn lấy lại danh tiếng, còn lấy về những chiến mã mà Đại Càn đang thiếu thốn.

Còn nói lớn thì đó là thu hồi đất đã mất, ngăn chặn sóng dữ, giúp cho Đại Càn tránh khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Những công lao như vậy, chỉ ban thưởng của cải, ngay chính hắn cũng thấy không ổn.

Mục Thuận nín thở, rồi lại nói: "Nếu vậy, hãy thưởng cho Lục điện hạ chức quan?"

Chức quan sao?

Văn Đế cau mày.

Lão Lục có thể lập công, đều là nhờ hắn đã đọc sách cổ kia.

Nói về võ công hay văn trị, Lão Lục quả thực không đạt.

Hơn nữa, hôm qua hắn vừa nói là không cho Lão Lục tham gia triều hội nữa, lúc này lại ban chức quan cho hắn để hắn tham nghị triều chính, thực sự không ổn.

"Chuyện chức quan coi như xong."

Văn Đế phất tay: "Lão Lục không hợp với điều đó."

"Chuyện này..."

Mục Thuận hơi cứng người, cười khổ nói: "Lão nô thực sự không biết."

"Đi đi, để trẫm tự nghĩ đi!"

Văn Đế không làm khó Mục Thuận nữa, hắn buông rèm xuống.

Đây thực sự là một chuyện khiến người ta đau đầu!

Cái đồ khốn kiếp này!

Sứ đoàn Bắc Hoàn đến thăm một phen, lại khiến cho hắn lập liên tiếp ba công trạng lớn.

Hắn muốn trẫm trả hết số nợ thưởng mà trẫm thiếu hắn trong hơn hai mươi năm qua sao?

Trên đường đi, Văn Đế vừa vui vẻ lại vừa lo lắng.

Nghĩ mãi, hắn vẫn không biết nên thưởng gì cho Lão Lục.

Hay là quay lại hỏi Lão Lục, xem hắn có muốn được thưởng không!

Không lâu sau, bọn họ đi đến phủ Lục hoàng tử.

Văn Đế xuống xe ngựa, vừa định vào phủ thì lại dừng lại ở cửa ra vào.

"Bảo người ta thay đèn lồng đi!"

Văn Đế dặn Vân Tranh: "Dù sao thì đây cũng là phủ Lục hoàng tử, đừng trang hoàng sơ sài như vậy! Làm cho nơi này sáng sủa lên cho trẫm!"

"Vâng..."

Vân Tranh đáp lại, nhưng trong lòng cũng không ngừng chửi thầm.

Lão già này đúng là lắm chuyện!

Vào đến bên trong phủ, không biết vô tình hay cố ý, Văn Đế liếc mắt nhìn quản gia, có vài lần hắn suýt đạp người này một cái.

Lão Lục rõ ràng đã thắng trận, thế mà hắn còn nói rằng tính mạng Lão Lục khó giữ!

Đang vui vẻ thì bị cắt ngang mất rồi!

Thậm chí ngay cả tình hình cũng không hiểu rõ đã đi tung tin đồn lung tung!

Được rồi!

Lấy lý do này điều hắn ra khỏi phủ Lão Lục vậy!

Văn Đế hạ quyết tâm, sau đó đích thân dẫn đoàn người bước vào trong phủ.

"Nói cho trẫm nghe nhanh, đánh cược gì gì đó của các ngươi là thế nào!"

Văn Đế vừa ngồi xuống, liền háo hức hỏi ngay.

Nói em gái nhà ngươi!

Ta đây còn chưa kịp ăn cơm đâu!

Vân Tranh chửi thầm trong bụng, rồi nói: "Phụ hoàng đã đến, hay là nhi thần gọi người dọn rượu thịt, nhi thần sẽ vừa ăn vừa kể chuyện với phụ hoàng?"

Văn Đế không thấy đói bụng, nhưng khi nghĩ đến cảnh Ban Bố tức giận đến thổ huyết vì Vân Tranh, trong lòng hắn lập tức thấy vui vẻ, gật đầu nói: "Được!"

Thấy Văn Đế đồng ý, những người hầu trong phủ lập tức bắt đầu chuẩn bị rượu thịt.