Vô Địch Thiên Mệnh

Chương 2242. Quỳ xuống! (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Quan Huyền Kiếm Chủ!

Thấy người đến, Diệp Thiên Mệnh cũng sửng sốt.

Hắn cũng không ngờ Quan Huyền Kiếm Chủ này lại xuất hiện vào lúc này, hắn nhìn nữ tử váy tím, khó trách nữ nhân này lại tự tin như vậy.

Nhưng nghĩ lại, đối phương xuất hiện vào lúc này cũng là bình thường.

Mà Dương Già cũng không ngờ phụ thân mình lại xuất hiện vào lúc này, hắn vô cùng kích động nhìn Diệp Quan.

Còn mọi người ở đây, cũng đều tò mò nhìn Diệp Quan, rất nhiều người quen hắn, nhưng cũng có rất nhiều người hoàn toàn không hiểu biết gì về hắn, ví dụ như Mạc Quỳnh của Cổ Tân Thế.

Diệp Quan chậm rãi bước tới, hắn không để ý đến con trai mình, mà đi thẳng đến trước mặt Diệp Thiên Mệnh, hắn đánh giá Diệp Thiên Mệnh một chút, cười nói: "Hân hạnh."

Hân hạnh!

Diệp Thiên Mệnh im lặng.

Diệp Quan đột nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Già ở đằng xa, nhẹ giọng nói: "Con sai rồi."

Sai rồi!

Dương Già sửng sốt.

Diệp Quan đi đến trước mặt hắn, "Ta không phải vì nể mặt tình nghĩa năm xưa với những lão bằng hữu mà nương tay với thế gia, mà là căn bản không cần ra tay, bởi vì cha con ta khi còn sống..."

Nói xong, hắn mỉm cười, "Thế gia căn bản không dám phạm lỗi."

Không dám phạm lỗi!

Tự tin!

Bá đạo!

Dương Già cười khổ.

Quả thật.

Vào hậu kỳ thời đại của Quan Huyền Kiếm Chủ, đặc biệt là sau khi đồ sát Thiên Long tộc, thế gia phía sau căn bản không dám phạm lỗi.

Ngay cả Thiên Long tộc cũng bị đồ sát, ai còn dám làm loạn?

Tất cả mọi người đều biết, vị Quan Huyền Kiếm Chủ này tuyệt đối sẽ không nương tay.

Bất cứ tình nghĩa nào cũng vô dụng!

Diệp Quan nhìn Dương Già, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc, "Thế gian này, đúng là kẻ mạnh làm vua, nhưng mục tiêu cả đời của cha con ta là gì? Chính là muốn phá vỡ trật tự này. Mà người Dương gia chúng ta, thân ở vị trí cao quyền khuynh thiên hạ, càng nên lấy ranh giới của kẻ yếu thiên hạ làm ranh giới... chứ không phải ỷ mạnh hiếp yếu, đứng trên cao nhìn xuống nói với người bên dưới cái gì mà kẻ mạnh làm vua!!"

Nghe Diệp Quan nói, sắc mặt nữ tử váy tím liền trở nên có chút tái nhợt.

Sắc mặt Dương Già cũng có chút khó coi.

Đây là sự phủ nhận đến từ chính phụ thân.

Hắn dĩ nhiên không dám phản bác gì nữa.

Diệp Quan đỡ Dương Già dậy, nhẹ giọng nói: "Ta không phải trách con, con muốn đi đế vương đạo cũng được, hay là đạo nào khác, cũng đều được, ta không nhất thiết phải bắt con tuân theo đại đạo của ta mà tiếp tục tiến lên, nhưng vấn đề là... đế vương đạo của con cũng chưa đi tốt a!"

Dương Già cúi đầu.

Diệp Quan tiếp tục nói: "Là cha, ta có thể hiểu con, bởi vì con còn trẻ như vậy đã nắm quyền, người bên dưới chắc chắn đều nịnh bợ con, chiều theo con, quyền lực lớn như vậy, chắc chắn không phải là tâm cảnh hiện tại của con có thể khống chế được. Nhưng là Viện trưởng của Quan Huyền vũ trụ, ta không thể tha thứ cho con, thứ nhất..."

Nói đến đây, thần sắc hắn dần dần trở nên nghiêm túc, "Ban đầu, con không nên đi cưỡng đoạt danh ngạch của Tiêu gia, cho dù con muốn, cũng nên an ủi Tiêu gia cho tốt, chứ không phải trực tiếp cướp đi danh ngạch của người ta, con cướp đi danh ngạch của người ta, người ta đương nhiên phải đi tìm chỗ khác để bù lại..."

Dương Già ngẩng đầu nhìn Diệp Quan, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt.

Diệp Quan nói tiếp: "Thứ hai, khi phát hiện ra vấn đề của các gia tộc quyền thế, con đã nể nang công lao của tổ tiên họ với ta, nhưng con có bao giờ nghĩ rằng, một khi con nhân nhượng, họ sẽ nghĩ con dễ dãi, càng được nước lấn tới và khinh thường con trong lòng không? Là người đứng đầu, con có quyền hành nhưng lại quá non kém trong việc sử dụng nó!"!"

Sắc mặt Dương Già tái nhợt như tờ giấy.

Diệp Quan cười nói: "Quyền mưu đúng đắn nên như thế nào? Nên là giết một nhóm thế gia, an ủi một nhóm thế gia, vừa có thể lập uy, lại có thể thu phục lòng người... Ví dụ như, công khai những việc làm của Tiêu gia, hơn nữa bồi thường cho Diệp Thiên Mệnh và gia đình hắn...Làm như thế, con không những gây dựng được uy tín với giới quý tộc, khiến họ nể sợ mà còn có thể thu phục được lòng dân..."

Dương Già đã ngây người.

Diệp Quan lại nói: "Quan trọng nhất là, kẻ địch lớn nhất đời con, Diệp Thiên Mệnh, hắn sẽ không còn phản kháng con nữa, hắn sẽ dùng sở học của mình để phụ tá con, cho dù thực lực của hắn mạnh hơn con, cho dù con đã không còn khí vận của thiên mệnh... nhưng mà, thành tựu và sức hút cá nhân của con, tuyệt đối sẽ không thua hắn!"

Nghe đến

Dương Già chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa nơi Diệp Thiên Mệnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Ta lại quên mất Chúng Sinh Luật của ngươi rồi…”

Từ lúc bắt đầu giao đấu đến giờ, Diệp Thiên Mệnh vẫn chưa sử dụng luật này, khiến hắn lơ là mất.

====================