Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Người chơi bây giờ kẻ nào cũng liều mạng vậy sao?

Hay là nói, nàng ta rất mạnh?

Phương Vũ liếc nhìn thanh máu của nàng ta.

【Lương Tinh Tinh: 5/5.】

Phương Vũ: "..."

Đây chẳng phải là đồ phế vật sao??

Sao nàng ta lại hung hăng càn quấy thế nhỉ? Nàng ta không sợ chết à?

Bốp!!

Phương Vũ vừa nghĩ tới đây thì nữ nhân kia đã ăn một cái tát.

Một số -1 thật to hiện ra, đau tới mức nàng ta oa oa kêu la, vừa khóc vừa quấy, lăn lộn tại chỗ, kết quả bị người ta đá thêm hai cước, chỉ thấy số '-1', '-1' nhảy lên, nàng ta nằm co người trên đất, không dám hé răng nữa.

Nàng ta lúc nào cũng liều mạng thế à?

Trong đám người vây xem, cuối cùng cũng có người không nhịn được.

"Dừng tay! Giữa ban ngày ban mặt..."

Bụp!

Thiếu niên vừa nhảy ra đã bị đánh ngã sấp mặt.

"Khinh người quá đáng! Năm đánh một thì có bản lĩnh gì... A! Ta chỉ nói vậy thôi! Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Chết là phải chơi lại từ đầu đó! Đau đau đau!"

Lại có người không tin tà nhảy ra, vẫn bị đám ác bá đánh cho một trận.

Đáng đời!

Phương Vũ thầm nghĩ.

Trước đây hắn từng lăn lộn cùng loại ác bá tay chân này, đám người Vương Nhị kia ra tay độc ác bỏ mẹ, đều không phải hạng côn đồ tép riu, mà là loại cực kỳ hung tàn.

Sau đó lại có mấy người nhảy ra giúp đỡ, nghe khẩu hiệu thì hẳn đều là người chơi.

Đúng là người chơi help người chơi rồi.

Kết quả là bị năm tên ác bá kia diệt sạch một lượt, tất cả bị đánh ngã dúi dụi, chất đống lại rồi đá túi bụi, tại chỗ đá chết ba người.

Mức độ hung tàn này còn hơn cả đám Vương Nhị.

Ít nhất đám Vương Nhị không dám tùy tiện giết người, cùng lắm là bẻ tay bẻ chân gì đó thôi.

"Phù! Một chút thực lực ấy mà cũng học đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân!"

"Nhớ kỹ vào, kẻ đánh các ngươi là Tề gia gia của Hắc Hổ Bang, nghe rõ chưa?"

"Giao hết những thứ đáng giá trên người ra đây, một đám nghèo kiết xác! Phi!"

Đám ác bá nghênh ngang bỏ đi, mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mấy người sống sót cũng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, lẳng lặng chuồn mất.

Một màn kịch nháo nhào nhanh chóng kết thúc, đường phố lại yên tĩnh như cũ.

Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của mấy người chơi kia, chắc là định lên diễn đàn đăng bài gọi người tới trả thù rồi.

Nhưng từ đó, Phương Vũ lại nhìn thấy... cơ hội làm ăn.

Không sai, chính là cơ hội làm ăn.

Người chơi bây giờ khổ thật, bị NPC tùy tiện bắt nạt, chênh lệch thực lực quá lớn cũng khiến bọn họ không hề có sức chống trả.

Lúc này... nếu có một cao thủ chuyên nghiệp đứng ra, tuyên bố có thể giúp bọn họ báo thù, diệt trừ đám NPC kia, thì chẳng phải là tiền vào như nước, hốt bạc ào ào sao?

Phương Vũ động lòng rồi, có điều tiền đề của tất cả chuyện này là hắn phải trở nên đủ mạnh trước đã.

...

Tại Nguyên Thể võ quán.

Thời Thu Mai kéo mở đại môn võ quán.

Bên ngoài cửa, đã có một hàng dài người đang xếp hàng.

Thời Thu Mai lại không hề bất ngờ.

Bởi vì ba ngày này mỗi tháng đều là ngày Nguyên Thể võ quán tuyển nhận đệ tử.

Nguyên Thể võ quán, nhìn khắp cả Thiên Viên trấn, cũng là một võ quán lớn có danh tiếng không tầm thường.

Người mộ danh tìm tới bái sư học võ tự nhiên là nườm nượp không dứt.

Nhưng Thời Thu Mai không cho rằng trong hàng người này có ai lọt được vào mắt xanh của sư phụ.

Tiêu chuẩn nhận đồ đệ của sư phụ vẫn luôn rất cao.

Vậy nên, khi số lượng đệ tử ở các võ quán khác không ngừng tăng lên, phát triển mạnh mẽ ở Thiên Viên trấn, thì chỉ có Nguyên Thể võ quán của bọn họ là không có bất kỳ dấu hiệu khuếch trương nào, chỉ giữ lấy mảnh đất một mẫu ba phần của mình, lặng lẽ tập võ.

Có kẻ cho rằng võ quán bọn họ dễ bắt nạt, kết quả đã bị đánh lui.

Có người muốn kết giao, thì bị trả lại quà.

Cứng nhắc, bảo thủ, trước sau như một, đó chính là sư phụ, cũng là phong cách của Nguyên Thể võ quán.

Tần suất nhận đồ đệ của sư phụ không cao, không giống các võ quán khác mở cửa nhận đồ cả ngày, nhưng cũng không có nghĩa là không nhận người.

Chỉ là có yêu cầu về tư chất tương đối khắt khe, hơn nữa đôi khi còn cần xem tâm trạng ngày hôm đó của sư phụ thế nào.

"Có thể vào khảo hạch rồi."

Những người muốn nhập môn Nguyên Thể võ quán bắt đầu tiến vào sân khảo hạch một cách trật tự.

Mỗi lần vào khoảng mười người.

Thời gian khảo hạch không cố định, có lúc nhanh có lúc chậm.

Đóng cửa lại, Thời Thu Mai bèn ngồi trên ghế canh ở cửa, đợi khảo hạch bên trong kết thúc mới cho nhóm người tiếp theo vào.

Bỗng nhiên, Thời Thu Mai chú ý tới trong hàng người dài dằng dặc xuất hiện một chút xáo động.

"Ngươi làm gì thế? Đừng chen lấn!"

"Xin nhường đường, nhường đường."

"Phải theo thứ tự đến trước đến sau chứ, ngươi muốn chen ngang hả?"

"Xin nhường đường, nhường đường."

"Tiểu tử thối, ai cho phép ngươi chạy lên trước ta?"