Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Một quyền này..."

Phương Vũ giơ nắm đấm lên.

"Gọi là..."

Nhắm chuẩn cọc trâu.

"Hủy Thiên Diệt Địa!!"

Bành!!!

Khí lãng trên cọc trâu nổ tung, điên cuồng trượt đi, phát ra tiếng rít gào chói tai!

Tiếng hoan hô toàn trường gần như đạt tới đỉnh điểm, sóng âm từng đợt cao hơn!

...

1 phút trước.

"Sư phụ, Điêu Đức Nhất đang ở sân luyện tập cọc trâu phía trước."

Thời Đông Mai dẫn đường ở phía trước.

Nàng thật sự không hiểu.

Chỉ là để một Điêu Đức Nhất vào trong đó, sao lại khiến tất cả mọi người ở khu cọc trâu đều tụ tập lại vậy.

"Đông Mai, ngươi thật sự chắc chắn Điêu Đức Nhất đã học được Nguyên Thể Cố Bản Công, vượt qua ngưỡng cửa võ đạo rồi sao?"

"Sư phụ, thiên chân vạn xác! Ta tận mắt chứng kiến."

Nguyên Hồng Tâm khẽ nhíu mày.

Lẽ nào, ta nhìn lầm rồi?

Tuy chỉ là đảo qua như vậy.

Nhưng theo mắt nhìn của hắn, tư chất của Điêu Đức Nhất cũng không tốt.

Hơn nữa tuổi tác đã hơi lớn, 16 tuổi mới bắt đầu tập võ, đồ ăn cũng đã nguội rồi, chưa từng có tiền lệ ở tuổi này bắt đầu tập võ mà còn có thể đạt thành tựu lớn.

Quan trọng nhất là gì? Là ngay cả trong thư của tiểu tử Lễ gia kia, cũng đã chỉ rõ điểm này.

Ngay cả tiểu tử Lễ gia kia, cũng chỉ là nhìn trúng đảm lược của Phương Vũ, chứ không phải phương diện khác, thậm chí đối với con đường võ học của Điêu Đức Nhất, còn giữ thái độ tiêu cực.

Chỉ một người như vậy, ngươi lại nói cho ta biết ngay trong ngày đã có thể vượt qua ngưỡng cửa võ đạo?

Chẳng lẽ, tư chất của đối phương thật sự không kém? Đại khí vãn thành? Không nên chứ.

Nguyên Hồng Tâm với tư cách quán chủ võ quán, nhìn người là cực kỳ chuẩn.

Đối với phương diện tư chất, hắn lại càng yêu cầu rất cao, cho nên việc thu đệ tử mới luôn không thuận lợi, nhân số võ quán cứ mãi không tăng lên được.

Người bị hắn nhận định là không có không gian phát triển, chưa từng có ai làm hắn bị vả mặt cả.

Lẽ nào... Điêu Đức Nhất sẽ trở thành người đầu tiên khiến hắn nhìn lầm sao?

"A a a a!! Điêu Đức Nhất!!"

Đúng lúc này, phía trước đám người vang lên tiếng thét chói tai.

Bọn họ nhập tâm đến mức, ngay cả sư phụ hắn đây tới cũng không hề chú ý.

Nguyên Hồng Tâm vốn định lớn tiếng quát mắng đám đệ tử lơ là này.

Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua mọi người, nhìn về phía Điêu Đức Nhất ở giữa, đồng tử nhất thời co rút lại.

"... Hủy thiên diệt địa!!"

Ầm!!!

Một tiếng nổ vang, khí lãng nổ tung!

Cọc trâu điên cuồng trượt về phía trước!

Một Ngưu, hai Ngưu, ba Ngưu, bốn Ngưu, năm Ngưu, sáu Ngưu, bảy Ngưu, tám Ngưu... chín Ngưu!!

Chưa đủ! Vẫn chưa dừng lại!

Cọc trâu, vẫn còn trượt về phía trước!!

Giữa tiếng hoan hô của vô số người.

Dưới sự chứng kiến của vô số người.

Cọc trâu trực tiếp trượt một mạch đến cuối!

Keng!!!

Một tiếng vang trầm.

Nó đâm sầm vào chiếc chuông điểm cuối! Dừng lại ở vị trí được đánh dấu vạch số 10.

Mười Ngưu... chi lực!!

Nguyên Hồng Tâm, men theo quỹ đạo di chuyển của cọc trâu, nhìn ngược lại.

Ở đó, một thiếu niên khí phách hiên ngang đang đứng sừng sững.

"Điêu... Đức... Nhất!"

Nguyên Hồng Tâm không dám tin.

Thật sự không dám tin!

Nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy, hắn còn tưởng là một đệ tử cao giai nào khác đến đánh cọc trâu!

Một quyền, bộc phát một mạch từ 0 Ngưu đến điểm cuối mười Ngưu chi lực!

Đây là chuyện mà chỉ đệ tử bên cọc hổ mới có thể làm được!

Mười Ngưu chi lực = một Hổ chi lực!

Nhưng giờ này khắc này, thành tích cọc trâu này lại đến từ một thiếu niên vừa mới gia nhập võ quán chưa đầy một ngày!

Thân thể Nguyên Hồng Tâm run lên.

Đây là... một vật chứa... hoàn mỹ biết bao!

"Cái đệt!! Mười Ngưu chi lực!!"

"Nguyên Thể võ quán chúng ta xuất hiện thiên tài rồi! Tuyệt thế thiên tài!!"

"Vừa nhập võ đạo đã có mười Ngưu chi lực, ngươi là ai! Điêu Đức Nhất ngươi, là ai!! Cẩu phú quý vật tương vong (Dù sau này có phú quý giàu sang, cũng chớ quên tình nghĩa xưa), cho ta theo với!!"

"Điêu Đức Nhất!!"

Tiếng hoan hô của đám người vây xem sắp vang trời dậy đất, gần như nhấn chìm mọi thứ.

Vì vậy không ai chú ý tới, Nguyên Hồng Tâm vừa mới còn ở bên cạnh đã rời đi.

"Đem Điêu Đức Nhất về đại sảnh, ta có việc muốn hỏi hắn!"

Đây là mệnh lệnh Nguyên Hồng Tâm để lại cho Thời Thu Mai.

...

Chơi trội là phải trả giá.

Phương Vũ cảm giác cả cánh tay như không còn là của mình nữa, hoàn toàn mất hết sức lực.

May mà tiền đã tới tay.

10 lượng bạc!

Tính cả số tiền trước đó, tổng cộng là 14 lượng 700 văn!

Lại một lần nữa có được món tiền lớn, Phương Vũ không khỏi kích động trong lòng.

Nhị tỷ, nhà chúng ta có tiền rồi!

Vấn đề duy nhất là cú đấm vừa rồi dùng sức quá mạnh, cơ thể thế mà có chút không chịu nổi.

Toàn thân trên dưới phảng phất như đang phản đối, ong ong kêu vang, đau không chịu nổi.

Lúc trước khi có 4 Ngưu chi lực, 2 điểm thể phách của hắn vẫn có thể chống đỡ để tung ra hơn mười quyền toàn lực.