Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tất cả đều gắn bó chặt chẽ với tâm tính, chỉ cần đi sai một bước, môn công phu này sẽ không thể tu luyện tiếp, đến khi hình thành cốt khải sẽ vĩnh viễn lưu lại sơ hở.

Theo lý mà nói, môn võ học khó như vậy, người như Điêu Đức Nhất đến mười sáu tuổi mới bắt đầu tiếp xúc võ công, là không thể nào đột phá đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh được.

Nhưng sự thật là...

Điêu Đức Nhất đã học được.

Hơn nữa còn luyện ra được thuần cốt chí bạch!

Loại thủ giáp cốt khải có phẩm chất cao nhất!

Nếu không phải là không thể thay thế, Nguyên Hồng Tâm hận không thể chặt phăng đôi tay của Phương Vũ xuống, thay vào đó!

"Nói xem nào, ngươi tu luyện ra sao?"

Giọng Nguyên Hồng Tâm khàn khàn, hắn nhìn Phương Vũ chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu Phương Vũ.

"Cứ dựa theo hình vẽ công pháp mà tu luyện thôi."

Nguyên Hồng Tâm nhíu mày.

"Cứ thế khổ luyện một hồi, là luyện đến lô hỏa thuần thanh rồi sao?"

"Ừm!"

Phương Vũ gật đầu. Với lớp da mặt dày này, hắn hoàn toàn không đỏ mặt.

Sao có thể có chuyện như vậy được!

Lẽ nào trên đời này thật sự có người phù hợp với Nguyên Thể Công Pháp đến thế, lại còn là người thiên phú dị bẩm sao?

Nội tâm Nguyên Hồng Tâm có chút rục rịch, ánh mắt nhìn Phương Vũ trở nên nóng rực.

Nếu thật là như vậy…

"Tốt, tốt lắm! Nếu đã như thế, dựa theo quy tắc võ quán chúng ta, ngươi còn có thể miễn phí chọn lựa một quyển võ học chiêu thức, hay là… vi sư giúp ngươi chọn một quyển nhé?"

Chẳng biết vì sao, bộ dạng tươi cười ha hả lúc này của Nguyên Hồng Tâm khiến Phương Vũ cứ cảm thấy hơi hoảng hốt.

"Vậy thì… xin sư phụ giúp ta chọn một quyển vậy."

Dường như đã chuẩn bị từ trước, Nguyên Hồng Tâm lấy ra một quyển bí tịch, ném tới trước mặt Phương Vũ.

Trên đó viết…

"Nguyên Thể Lưỡng Linh Kiếm, kiếm pháp Hoa cấp sơ giai, một loại kiếm pháp song kiếm dùng trường kiếm và đoản kiếm. Kiếm chiêu sắc bén, công thủ toàn diện, trường kiếm chủ công, đoản kiếm chủ thủ. Nhưng công thủ có thể chuyển đổi bất cứ lúc nào, hơn nữa mỗi lần xuất kiếm, trong chiêu thức tất có lưu lại hậu thủ phòng ngự, phòng ngừa địch nhân đột kích phản kích. Chú trọng sự ổn định chắc chắn, áp chế toàn diện."

Nghe có vẻ không tồi nhỉ.

Mắt Phương Vũ sáng ngời.

Vị sư phụ hời này cũng tốt bụng quá nhỉ.

Hơn nữa đến bây giờ cũng không nhắc đến chuyện bồi thường cái bàn, cảm giác có thể lấp liếm cho qua.

Cất bí tịch nhét vào trong lòng, đang định cảm ơn sư phụ, thì nghe Nguyên Hồng Tâm đột nhiên nói.

"Học."

"Cái gì?"

"Ngay tại đây, học trực tiếp cho ta xem."

Đôi mắt sáng rực hữu thần của Nguyên Hồng Tâm nhìn Phương Vũ chằm chằm.

Hả?

Phương Vũ ngây người, nhìn Thời Thu Mai đang đứng cạnh sư phụ, người sau nhún vai.

"…"

Lẽ nào, kiếm pháp này rất đơn giản sao? Nhìn một cái là biết ngay?

Nghĩ nghĩ, Phương Vũ mở bí tịch ra, bắt đầu xem.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu.

"Biết rồi à?" Nguyên Hồng Tâm tha thiết hỏi.

Phương Vũ lắc đầu.

"… Là có vấn đề ở đâu sao?"

"À… chỗ này."

Phương Vũ dùng tay không bày ra một tư thế.

"…"

Nguyên Hồng Tâm im lặng một lát.

Trong nháy mắt tiếp theo…

Rầm!!

Nguyên Hồng Tâm đột nhiên tung một chưởng đập vào cái bàn hắn đặt trà.

Bàn gỗ vỡ tan tành, phát ra tiếng nổ lớn, khiến Phương Vũ và Thời Thu Mai giật nảy mình.

Giữa lúc vụn gỗ bay loạn xạ, Nguyên Hồng Tâm mặt không cảm xúc đưa tay tóm lấy hai cái chân bàn bay ra.

Răng rắc một tiếng, hắn bẻ gãy một cái, biến thành một chân bàn dài một chân bàn ngắn, ném cho Phương Vũ.

"Lấy gỗ thay kiếm."

Phương Vũ ngây ngốc há to miệng.

10 lượng!!

Lại thêm 10 lượng nữa!!

Hắn vội nhìn sang Thời Thu Mai.

Cái này không thể tính lên đầu ta được, cái bàn chết tiệt này là do sư phụ đập vỡ mà!!

Thời Thu Mai lại trừng mắt lườm hắn một cái.

"Sao thế?"

Nguyên Hồng Tâm kỳ quái hỏi.

"Không, không có gì."

Phương Vũ vội vàng dựa theo hình nhân trên kiếm chiêu, tạo tư thế.

[Nguyên Thể Lưỡng Linh Kiếm] có 12 thức khởi đầu, biến chiêu để ứng đối với các loại tình huống lại càng nhiều hơn.

Chỉ riêng tư thế khởi đầu, Phương Vũ đã phải thỉnh giáo một hồi lâu.

Nửa canh giờ, thoáng chốc đã qua.

Biểu cảm của Nguyên Hồng Tâm, cũng từ kích động ban đầu, đầy kiên nhẫn, dần chuyển sang bình tĩnh hoang mang, thậm chí cuối cùng là âm trầm, sắc mặt khó coi.

Hắn đã hoàn toàn nhìn ra.

Hắn không nhìn lầm.

Thiên phú của Điêu Đức Nhất, quả thực chính là rác rưởi!

Nửa canh giờ, vậy mà ngay cả thức khởi đầu thứ nhất cũng không học được.

Tất nhiên Nguyên Thể Lưỡng Linh Kiếm rất khó học, nói là kiếm pháp Hoa cấp sơ giai, nhưng thực ra nói là Hoa cấp trung giai hay cao giai cũng không quá đáng, hơn nữa còn có một lộ tuyến tăng cấp hoàn chỉnh tiếp sau.

Nhưng nếu thật sự là thiếu niên thiên tài có đủ tiềm lực, nửa canh giờ cũng nên có chút tiến triển rồi.

Đâu như Điêu Đức Nhất, như khúc gỗ vậy, dốt đặc cán mai!