Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ chương này Hắc Vụ Sâm Lâm sẽ dịch thuần Việt thành Rừng Sương Đen nhé các đạo hữu.
Ánh sáng sớm xuyên qua khe hở Rừng Sương Đen, rải trên lối mòn quanh co. Ron chỉnh trang, đi đến tiệm dược liệu.
Hình ảnh Bà Ellen trẻ đẹp đêm qua vẫn ám ảnh hắn.
Dù lý trí biết đó chỉ tạm thời, sâu thẳm hắn vẫn mong gặp lại nữ vu sư tóc hồng quyến rũ ấy.
Đẩy cửa tiệm, mùi thảo dược quen thuộc ùa tới.
Ánh mắt Ron nhanh chóng khóa vào bóng người còng sau quầy.
Như dự đoán, Bà Ellen đã trở lại dáng vẻ già nua thường ngày — mặt đầy nếp nhăn như lòng sông khô, mũi khoằm to, môi mím khắc nghiệt, tóc trắng rối bù, đôi tay đầy đốm già cẩn thận kiểm tra lọ dược tề.
Dù chuẩn bị tâm lý, sự trái ngược vẫn khiến Ron thoáng thất vọng.
Hắn định chỉnh lại biểu cảm, nhưng phản ứng của Bà Ellen cho thấy đã muộn.
“Sao, thấy bộ dạng này của ta, ngươi thất vọng à?” Bà không ngẩng đầu, tay vẫn làm, giọng pha chút hài hước.
“Không, thưa bà,” Ron đáp nhanh, thầm cười khổ, giọng thiếu tự tin.
Bà Ellen đặt lọ dược, ngẩng nhìn học đồ trẻ: “Nhóc, tâm tư viết hết lên mặt, lừa ai?”
Ron ngượng, nhìn đi chỗ khác: “Xin lỗi, tôi không có ý bất kính.”
“Đừng căng thẳng, ta không giận vì chuyện nhỏ này,” bà phẩy tay, giọng hiếm hoi mềm mại: “Hôm qua trông dễ nhìn hơn, ta cũng thích. Tiếc là thời gian chẳng ưu ái ai.”
Bà đứng dậy, chống gậy gỗ khắc hoa văn lạ, chậm rãi bước tới Ron.
Mắt xanh nhìn gần: “Nhưng nói đi nói lại, ngoại hình và sức mạnh thật thường không tỉ lệ thuận. Ngươi sẽ hiểu sau này.”
Ron chỉ gật đầu đồng ý.
“Được rồi, thanh niên năng lượng dư thừa, ta có việc cho ngươi,” Bà Ellen cười khẽ, chỉ góc tối trong tiệm: “Lô Ẩn Thích Đằng mới đến cần xử lý, gỡ sạch gai và u cục, không sót cái nào.”
Ron nhìn theo, thấy đống dây leo xám bạc, phủ đầy gai nhọn và u cục bất thường, ánh sáng lóe lạnh.
“Cái này…” Hắn nuốt khan, biết đây không phải việc thường.
Dù kỹ năng hiện tại, xử lý đống dây này cũng mất nửa ngày.
Bà Ellen bắt được do dự, mắt lóe tia tinh quái: “Sao, ngại mệt? Để ta báo tin tốt — gai dây chứa độc tố nhẹ, tiếp xúc lâu làm tê tay, tích lũy có thể gây chậm cảm giác tạm thời.”
Miệng bà nhếch: “Nếu ngại việc nặng, ngồi ngắm gương mặt ‘xinh đẹp’ của ta cả ngày, ta không phiền.”
Ron nghe, gãi đầu ngượng, hiểu nhiệm vụ này là “hình phạt” nhỏ.
Dù không cam, hắn biết Bà Ellen, với tư cách chủ, có quyền này.
Hơn nữa, hắn luôn biết ơn công việc ở tiệm.
Tiếp cận nguyên liệu quý và kiến thức, sự dạy dỗ tận tình của bà khiến hắn khó từ chối.
“Tôi đi xử lý Ẩn Thích Đằng, thưa bà,” Ron gật đầu nghiêm túc, bước đến đống thực vật đầy thù địch.
Phía sau vang tiếng cười khe khẽ của Bà Ellen.
Xử lý Ẩn Thích Đằng đúng như bà nói, cực kỳ tốn công.
Ron nhanh chóng hiểu vì sao đây là “hình phạt”. Việc này cần kiên nhẫn, tập trung cao độ, và kỹ thuật tốt.
Mỗi dây phải dùng dao bạc đặc chế, cẩn thận gọt gai và u cục.
Sơ suất sẽ làm hỏng dây, giảm dược hiệu, hoặc bị gai đâm.
Nửa giờ đầu, tay hắn thêm bảy, tám vết xước nhỏ, nhưng dây xử lý được rất ít.
“Kỹ thuật sai, thô quá,” Bà Ellen xuất hiện bên cạnh, giọng vừa trách vừa dạy: “Dao giữ góc 30 độ, theo vân dây, đừng ngược.”
Bà cầm dao của Ron, với kỹ thuật linh hoạt khó tin, vẽ đường hoàn hảo trên dây.
Gai và u cục được gọt sạch, dây không chút tổn hại.
Ron quan sát kỹ, nhanh chóng điều chỉnh.
Hắn vốn giỏi học hỏi, sự chỉ dẫn của bà rất hữu ích.
【Kinh nghiệm Phân Biệt Dược Liệu +1】
Theo thời gian, tay nghề Ron thuần thục.
Hắn nhận ra quy luật gai mọc, tìm thứ tự xử lý hiệu quả, dự đoán vị trí u cục cần chú ý.
Rồi hắn phát hiện kỳ lạ — gai không mọc lộn xộn, mà theo quy luật khó diễn tả.
Kỳ diệu hơn, khi tập trung, hắn cảm nhận được dao động năng lượng yếu nhưng rõ trong dây — nhịp sống khác với hô hấp pháp hay minh tưởng.
“Thú vị…” Ron lẩm bẩm, đắm chìm trong khám phá.
Hắn thử xử lý gai theo nhịp tự nhiên, ngạc nhiên thấy hiệu quả tăng.
Như thể dây leo “hiểu” và “hợp tác” với hắn.
Đang tập trung, Bà Ellen không biết từ lúc nào đứng cạnh, đưa cốc chất lỏng xanh sẫm, bốc hơi nóng.
“Uống đi, giảm tích độc,” bà nhàn nhạt, mắt ánh tia tán thưởng khó thấy: “Ngươi hợp việc này hơn ta nghĩ.”
Ron nhận cốc, kiểm tra không lạ, nhấp một ngụm.
Ngạc nhiên thay, dù màu kỳ dị, chất lỏng ngọt như trà bạc hà thêm mật, lập tức xua tan tê tay.
“Cảm ơn, thưa bà,” Ron chân thành, tiếp tục công việc.
Nhanh hơn dự kiến, trước hoàng hôn, Ron xử lý xong đống dây.
Hắn lau mồ hôi, hài lòng nhìn đống dây xám bạc hoàn hảo, lòng đầy thành tựu.
“Làm khá lắm,” Bà Ellen kiểm tra, giọng khó giấu ngạc nhiên: “Tốt hơn ta nghĩ. Ngươi tìm ra mẹo xử lý Ẩn Thích Đằng?”
Ron không giấu: “Tôi thấy bề mặt dây có quy luật sinh trưởng. Khi làm theo nhịp đó, hiệu quả tăng nhiều.”
“Quy luật sinh trưởng?” Mắt bà lóe hứng thú: “Hiếm ai nhận ra nhịp sống thực vật siêu phàm. Giác quan ngươi thật đặc biệt.”
Bà lấy từ dưới quầy túi nhỏ, vang tiếng vật cứng va nhau: “Tiền công hôm nay, nhiều hơn bình thường. Công sức ngươi đáng giá thêm.”
Ron nhận túi, ước chừng năm mảnh đá ma thuật, hơn hai mảnh thường ngày.
“Cảm ơn sự hào phóng, thưa bà,” hắn cất túi, định từ biệt: “Mai gặp.”
“Khoan, đừng vội,” bà gọi, giọng thoáng quan tâm: “Ngươi lát nữa đi xác nhận tư cách học đồ sơ cấp, đúng không?”